"Vừa nãy giúp anh nói chuyện nên đã không thể đi
theo đám bọn họ nữa rồi." Nhan Vũ nói.
"Vì sao không trở về nhà tìm cha mẹ cô?" Hàn
Tam Thiên hỏi.
"Hai năm trước bọn họ đã chết trong tai nạn xe.
Tôi không có nhà." Nhan Vũ nói rằng.
Hàn Tam Thiên nhíu mày. Anh thật không ngờ
Nhan Vũ lại có cảnh ngộ như thế, xem ra cô lăn
lộn cùng đám người kia, cũng do có nỗi khổ tâm.
"Đây chính là nguyên nhân cô đi theo bọn họ à?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
"Vâng." Sau khi gật đầu một cái, Nhan Vũ không
chịu ngắng lên nữa. Hàn Tam Thiên không nhìn rõ
nét mặt của cô nhưng lại có thể nhìn ra cơ thể cô
khẽ run, dường như vô cùng đau khổ.
"Vì sao?” Trực giác của Hàn Tam Thiên nói cho
anh biết, có lẽ Nhan Vũ không xấu, đi theo những
người này cũng có nguyên nhân. Nguyên nhân
này có thể là bởi vì không nhà để về kiếm miếng
cơm ăn, cũng có thể có liên quan đến cha mẹ cô.
"Đối phương uống rượu vẫn lái xe, nhưng gia đình
anh ta có tiền, cho nên cha mẹ tôi chết rồi mà anh
ta lại chẳng hề hắn gì. Tôi muốn báo thù cho cha
mẹ." Nhan Vũ nói bằng giọng run rấy.
Từ trong ngữ khí của cô, Hàn Tam Thiên có thể
cảm nhận được sự phẫn nộ bị kiềm chế. Đề có thể
báo thù cho cha mẹ của mình cho nên cô mới lăn
lộn với đám người kia. Có lẽ trong mắt cô, chỉ có
những người này mới có thể giúp cô mà thôi.
"Ngay trong đám tang của cha mẹ tôi mà những
người đó còn muốn ép tôi, bảo tôi đừng có làm
loạn, nếu không bọn họ sẽ giết tôi. Tôi rất sợ, cho
nên không thể không biến mình trở thành một kẻ
xấu. Chỉ khi tôi xấu xa mới có thể không sợ những
tên bại hoại ấy." Nhan Vũ cắn răng nghiền lợi nói.
"Có tác dụng không?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Nhan Vũ bắt chợt ngây ngẩn cả người.
Có tác dụng không?
Nhan Vũ tự cho là mình đã biến thành phần tử
xấu, nhưng mỗi khi nghĩ