Thấy Hàn Tam Thiên tự nhiên sững sờ, Tô Nghênh Hạ
nghỉ ngờ hỏi: "Sao anh lại ngây người ra vậy, nghĩ gì
thế?"
Hàn Tam Thiên phục hồi tinh thần lại, nói: "Không có
gì."
Sắc mặt Tô Nghênh Hạ đột nhiên chùng xuống, nói:
"Nếu anh muốn về chỗ đó ngủ, em lập tức kêu
Khương Oánh Oánh nhường cho anh."
Câu này rất nguy hiểm, Hàn Tam Thiên chưa từng
nghĩ thế. Khó khăn lắm mới trở về, sao có thể chia
phòng ngủ với Tô Nghênh Hạ chứ?
"Bà xã, anh không có ý đó. Sao em có thể nghĩ như
vậy chứ?" Hàn Tam Thiên vội vàng nói.
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng hừ khẽ, dáng vẻ rõ ràng tức
giận.
Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, chỉ có thể sử dụng
tất cả vốn liếng để dỗ dành Tô Nghênh Hạ.
Tới lúc ăn cơm, cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ ngồi
với nhau, trước kia trên bàn cơm thiếu đi Hàn Tam
Thiên, chung quy sẽ khiến mọi người cảm thấy chưa
đủ hoàn mỹ, bây giờ Hàn Tam Thiên trở về, trong lòng
mọi người cũng an tâm hơn nhiều.
"Nghênh Hạ, tối nay để dì trông con cho." Hà Đình nói
với Tô Nghênh Hạ.
"Dì Hà, dì nghỉ ngơi cho tốt đi, để tôi trông con bé.
Hơn nữa tôi đã qua thời gian ở cữ từ lâu rồi, không
yếu ớt như vậy nữa." Tô Nghênh Hạ nói. Tách khỏi
Hàn Niệm lâu như vậy, sao cô chịu rời khỏi Hàn Niệm
chứ?
"Xa cách lâu ngày hơn cả tân hôn, vẫn nên để tôi đi."
Hà Đình nói.
Câu này khiến Tô Nghênh Hạ lập tức đỏ mặt, hơn nữa
Khương Oánh Oánh đang vùi đấu xới cơm hình như
cũng hiểu đề tài này đã vượt quá phạm vi.
Đương nhiên, những người còn lại đều là người từng
trải,