Hàn Tam Thiên cảm thấy thật bất lực với Thiên Linh
Nhi. Cô gái nhỏ tỉnh quái này hiểu được mình phải lấy
lòng ai, có thể được ai che chở. Chỉ cần làm cho Tô
Nghênh Hạ vui vẻ, những gì mà Hàn Tam Thiên uy
hiếp cô đều không có ý nghĩa.
"Không đấu võ mồm với em nữa, không có ý nghĩa."
Hàn Tam Thiên khinh thường nói.
Thiên Linh Nhi giơ lên nắm đấm thắng lợi, nói: "Anh
không thắng được em, nhận thua đi."
Hàn Tam Thiên khoát tay áo, lấy điện thoại ra, gọi vào
số của Mặc Dương.
"Anh tìm một chỗ, đêm nay tụ họp một lần." Hàn Tam
Thiên nói với Mặc Dương. Thời gian có thể ở lại thành
phố Thiên Vân càng ngày càng ít, đã lâu Hàn Tam
Thiên không cùng ăn cơm uống rượu, nói chuyện tâm
sự với đám anh em. Vừa đúng dịp hôm nay anh có
thời gian rảnh, xử lý xong công chuyện ở thành phố
Thiên Vân rồi.
"Được, tôi lập tức đi sắp xếp. Hôm nay rất lạnh, ăn lẩu
có được không?” Mặc Dương hào hứng vội vàng nói.
"Được, nghe theo lời anh.” Tắt điện thoại, Mặc Dương
vội vàng rời khỏi Mordor.
Gần đây thành phố Thiên Vân có một quán lẫu vô
cùng nỗi tiếng, dường như mỗi ngày đều bị người đạp
tung, ăn cơm còn phải lấy số xếp hàng. Hơn nữa chỉ
cần đến thời gian ăn cơm tối, ba giờ chiều đã bắt đầu
có người xếp hàng rồi. Cửa hàng thịnh vượng đến
mức độ như thế này có thể đạt được vị trí số một ở
thành phố Thiên Vân.
Đi vào quán lẫu, Mặc Dương xuất hiện, đã kinh động
đến cả quản lý, mà quản lý ngay lập tức truyền tin tức
này cho ông chủ. Dù sao bây giờ địa vị của Mặc
Dương ở thành phố Thiên Vân cũng là một nhân vật
lớn, bất kể ông ta đi ăn cơm ở đâu, thì có ông chủ tự
mình ra tiếp đãi đã là thấp nhất rồi, ai cũng không dám