Trong chuyện tới thế giới thứ hai, thái độ của Hàn
Tam Thiên vô cùng cứng rắn, Dực lão quả thực
không có cách nào, tuy rằng ngoài miệng không
đồng ý, nhưng trong lòng đã chấp nhận chuyện
này. Hơn nữa Dực lão buộc phải thừa nhận, Hàn
Tam Thiên đến thế giới thứ hai, có lẽ càng có tác
dụng hơn ông ta.
Sau khi nói chuyện với Phương Chiến, Hàn Tam
Thiên trở về biệt thự.
"Tam Thiên, Nghênh Hạ sao rồi? Con thật sự có
cách chữa khỏi cho con bé hả?" Thi Tỉnh căng
thẳng hỏi Hàn Tam Thiên. Tuy rằng trước kia bà
không làm tròn bổn phận một người mẹ, nhưng
hiện tại, bà không chỉ muốn tốt với Hàn Tam Thiên
để đền bù trước kia, còn xem Tô Nghênh Hạ như
con gái của mình.
Thi Tỉnh hiểu rất rõ Hàn Tam Thiên quan tâm Tô
Nghênh Hạ cỡ nào, vì vậy Tô Nghênh Hạ nhất
định không được xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý
muốn nào.
Hàn Tam Thiên không thể chắc chắn viên châu sẽ
mang tới hiệu quả gì cho Tô Nghênh Hạ, vì vậy khi
nói đến việc chữa khỏi, Hàn Tam Thiên không thể
chắc chắn.
"Mẹ, mẹ đùng lo lắng quá. Trong khoảng thời gian
này đừng quấy rầy cô ấy, thuốc con cho cô ấy cần
chậm rãi hấp thu." Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ đã ăn viên châu, cuối cùng sẽ xảy
ra chuyện gì, Hàn Tam Thiên không thể nào đoán
trước. Có điều vào lúc này, Tô Nghênh Hạ không
thể bị quấy rầy, chuyện đó là chắc chắn. Vì vậy
Hàn Tam Thiên không muốn bắt kỳ ai quấy rầy Tô
Nghênh Hạ.
Thi Tỉnh liên tục gật đầu,