Mời người giúp đỡ, còn đòi mạng người ta,
chuyện thiếu đạo đức này Hàn Tam Thiên không
làm được.
"Lão tiên sinh, chuyện hôm nay, xin ông giữ bí
mật." Hàn Tam Thiên nói với ông lão.
Ông lão khẽ gật đầu, nói: "Tắt nhiên rồi. Từ đầu tới
cuối tôi đều không nhìn tiểu tiên sinh, chính là vì
mạng sống. Cảm tạ ân không giết của tiểu tiên
sinh."
"Ông đi đi, thù lao hôm nay, tôi sẽ kêu Hoàng Kiêu
Dũng đưa vào phủ." Hàn Tam Thiên nói.
Ông lão hai tay ôm quyền, khom người bái thật
sâu, sau đó xoay người rời khỏi.
Nếu như Hàn Tam Thiên không giết, Hoàng Kiêu
Dũng cũng sẽ không khoa tay múa chân. Nhìn bức
tranh trong tay Hàn Tam Thiên, Hoàng Kiêu Dũng
không nhịn được nói: "Sư phụ, bề ngoài của cô gái
trong bức tranh này rất đẹp, chẳng lẽ là tình nhân
trong mộng của sư phụ?"
Hàn Tam Thiên liếc Hoàng Kiêu Dũng, nói: "Đây là
em gái thất lạc của tôi. Anh cầm bức tranh này,
dặn dò thuộc hạ của anh tìm cô ấy giúp tôi."
"Thì ra là em gái của sư phụ, thảo nào thiên tư
tuyệt sắc như thế. Ngài yên tâm đi, nhất định ta sẽ
giúp ngài tìm được nàng ấy." Hoàng Kiêu Dũng
nói.
Bản lĩnh nịnh nọt của tên này cũng không tệ, có
điều việc nịnh nọt này vói Hàn Tam Thiên mà nói
cũng không dễ chịu, anh bảo: "Làm việc phải lây ra
bản lĩnh thật sự, không phải dựa vào mồm miệng."
"Chỉ cần nàng ấy ở trong thành Long Vân, nhất
định ta sẽ tìm được. Nhưng mà sư phụ, lỡ như
muội muội của ngài không có ở trong thành Long
Vân, vậy thì tôi hết cách." Hoàng Kiêu Dũng nói. Ở
thành Long Vân, hắn ta có thuộc hạ để sử dụng,
nhưng ra khỏi thành Long Vân, thân phận của hắn
ta cũng trở nên vô dụng.
"Giữ gìn bức tranh này cẩn thận cho tôi, rồi tìm vài
họa sĩ vẽ lại. Nếu không tìm thấy cô ấy trong thành
Long Vân, tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này." Hàn Tam
Thiên nói.
Ở lại thành Long Vân là để làm quen thế