Tuy rằng Hoàng Kiêu Dũng không đóng vai trò gì
trong quá trình thuần hóa Dực hồ, nhưng có một
người sư phụ như vậy cũng đủ để cho Hoàng Kiêu
Dũng kiêu ngạo, cho nên hắn ta trả lời rất đắc ý.
Hoàng Hầu Dật không chê bai hắn ta chỉ vì đây
không phải là công lao của Hoàng Kiêu Dũng. Dù
sao không phải ai cũng có tư cách được người sư
phụ này.
“Rốt cuộc sư phụ của con ở cảnh giới nào mà dị
thú thất tỉnh mà cũng có thể thuần hóa được?”
Hoàng Hầu Dật tò mò hỏi.
Hoàng Kiêu Dũng nhớ lại quá trình thuần hóa dị
thú, trong lòng vẫn còn cảm thấy chắn động vô
củng, đặc biệt là khi mãng xà ngọc mắt đỏ lộ ra
nguyên hình. Loại cảm giác thị giác chắn động này
có lẽ sẽ làm cho Hoàng Kiêu Dũng khắc ghi cả
đời.
Mãng xà ngọc mắt đỏ chính là dị thú cửu tỉnh trong
truyền thuyết!
“Phụ thân, con biết người rất tò mò nhưng người
cũng biết, nếu người biết chuyện của con, không
cần thận nói ra ngoài, sẽ có hậu quả gì mà.”
Hoàng Kiêu Dũng nói.
Hoàng Hầu Dật liên tục gật đầu, ông ta đương
nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này. Cấp
bậc cao thủ như sư phụ Hoàng Kiêu Dũng, không
muốn để lộ hành tung của chính mình, nhất định là
có nguyên nhân. Nếu bị bất kì ai tiết lộ ra ngoài,
kết cục không thể tưởng tượng nỗi.
“Được rồi, nếu đã như vậy, ta không biết cũng tốt.
Ngộ nhỡ uống say không cần thận lắm mồm nói ra
thì sẽ hỏng chuyện.” Hoàng Hầu Dật nói.
Hoàng Kiêu Dũng vỗ vỗ bả vai của Hoàng Hầu Dật
nói: “Phụ thân, người chỉ cần biết, hắn rất lợi hại,
lợi hại đến mức người không thể tượng tượng
được."
Lúc này, một tên hạ nhân đứng ỏ phía xa, bộ dạng
muốn nói rồi lại thôi.
Hoàng Hàu Dật vẫy tay với hắn, hỏi: "Có chuyện
gì?
“Hai nhà Vương Tạ tới ạ." Hạ nhân đến gần nói
với Hoàng Hầu Dật.
Hoàng Hầu Dật cười nhạt. Hai nhà Vương Tạ
phỏng chừng là tới làm hòa, dù sao hiện tại Hoàng