Ở biệt viện của Hàn Tam Thiên.
Khi Trần Yên Nhiên đi vào nơi này, hơn nữa không
nói hai lời mà bắt đầu làm việc, Hàn Tam Thiên và
Bạch Linh Uyễn Nhi đều không hiểu.
“Nàng đang làm cái gì vậy?” Bạch Linh Uyễn Nhi
nhìn thấy Trần Yên Nhiên làm việc, vẻ mặt nghỉ
ngò hỏi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cũng muốn biết vấn đề này, nói:
“Cô hỏi tôi, chỉ bằng đến hỏi cô ấy thì hơn."
Trong lòng Bạch Linh Uyển Nhi xem Trần Yên
Nhiên như một mối đe dọa, cho nên nàng ta cũng
không để ý mặt mũi của Trần Yên Nhiên, trực tiếp
bước đến trước mặt nàng.
“Này, ngươi đang làm gì vậy?” Bạch Linh Uyễn Nhi
hỏi.
Trước khi Trần Yên Nhiên đến biệt viện, cũng đã
chuẩn bị tốt tâm lý, nếu phải làm ra bộ dáng mặt
dày mày dạn, sẽ hoàn toàn buông bỏ tôn nghiêm
của chính mình. Cho nên giờ phút này, nàng
không còn là đại tiểu thư kiêu ngạo của nhà họ
Trần, nói: “Ta muốn ở lại đây."
“Ở lại đây!" Bạch Linh Uyển Nhi nghe vậy liền
không vui, một núi không thể có hai hổ, huống chỉ
là hai con hổ cái, nàng ta còn chưa có được Hàn
Tam Thiên, sao có thể cho Trần Yên Nhiên chặn
ngang một bước được.
“Cái gì ta cũng có thể làm, nếu ngươi muốn đuổi ta
đi, trừ khi giết ta.” Thái độ của Trần Yên Nhiên kiên
định nói.
“Ngươi...” Bạch Linh Uyển Nhi bị những lời này
làm cho tức giận, nữ nhân này đúng là không cần
mặt mũi, lòi như vậy mà cũng nói ra được.
“Này này này, ngươi chính là đại tiểu thư của nhà
họ Trần, mặt dày như vậy là có ý gì? Hơn nữa,
ngươi nhìn việc ngươi đang làm ởi, ngươi sẽ làm
được sao?” Bạch Linh Uyễển Nhi khinh thường nói.
“Ta sẽ từ từ học, lâu dần sẽ quen thôi.” Trần Yên
Nhiên bình tính nói.
“Người đừng tưởng ta không dám giết ngươi, ta
khuyên ngươi vẫn nên mau chóng cút đi, đừng ỏ
chỗ này không biết xấu hỗ nữa.” Bạch Linh Uyễn
Nhi nói.
“Ngươi