Lúc Hàn Tam Thiên trở lại tiểu viện, Bạch Linh
Uyên Nhi đang ngồi trên bậc thang ở đình viện
ngắn người, giếng như đang thất thần.
"Sao thế?" Hàn Tam Thiên đi tới bên cạnh hỏi.
Bạch Linh Uyễn Nhi chỉ phía trước, không hỏi gì.
Nhìn theo hướng ngón tay Bạch Linh Uyển Nhi
chỉ, Hàn Tam Thiên phát hiện bóng lưng một cô
gái buộc tóc đuôi ngựa, trông vô cùng nhỏ nhắn
xinh xắn, chỉ nhìn từ bóng lưng, cô bé này chính là
một mỹ nhân.
"Cô ta là ai?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.
Rốt cuộc Bạch Linh Uyễển Nhi cũng lấy lại tinh
thần, ngắng đầu nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Nàng ta
chính là con nhóc ăn mày kia."
Nhóc ăn mày!
Hàn Tam Thiên tiến lên trước, gọi nhóc ăn mày:
"Cô xoay người lại để tôi xem thử.."
Nhóc ăn mày hơi sửng sốt, có vẻ hơi xấu hỗ xoay
người, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng giống như quả
táo.
Xinh đẹp, không thể bắt bẻ, không có chút tỳ vết
nào.
Đó là từ hình dung hoàn mỹ nhất mà Hàn Tam
Thiên có thể nghĩ tới.
Cô gái đứng trước mặt anh giống như búp bê,
không chỉ có làn da đẹp tới cực hạn, ngay cả
khuôn mặt của nàng cũng như được điêu khắc
cần thận.
Trong đòi Hàn Tam Thiên, hiện tại nhan sắc của
Thích Y Vân là không ai có thể vượt qua, nhưng
sau khi nhóc ăn mày này xuất hiện, địa vị của
Thích Y Vân hình như hơi hạ thấp một chút.
Hơn nữa tuy rằng nàng có gương mặt em bé,
nhưng dáng người lại khiến người ta choáng
ngợp, bất giác khiến Hàn Tam Thiên liên tưởng tới
một thành ngữ.
Mặt trẻ con thân hình người lớn...
"Cảm ơn ngươi." Cô bé cảm kích nhẹ gật đầu với
Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên thu hồi tâm thần mất phương
hướng của mình, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bé