Trên đường đến Thiên Khải, hai mẹ con Tô
Nghênh Hạ đã gặp phải mấy lần tập kích, đối
phương đều muốn đưa hai người vào chỗ chết,
hung ác tàn độc. Có điều sau khi Tô Nghênh Hạ
hấp thụ hai viên ngưng châu mà Phù Dao để lại,
thực lực của bản thân đã không phải là cảnh giới
mà người thường có đủ khả năng đạt được. Cho
nên loại công kích này cũng không gây ra uy hiếp
với cô.
Mà Tô Nghênh Hạ tốt bụng cũng rộng lượng
buông tha cho những người kia. Mặc dù cô không
biết tại sao những người này muốn giết cô với Hàn
Niệm, những cô và Hàn Tam Thiên có một điểm
chung giống nhau. Nếu không phải bị ép buộc, cô
sẽ không tùy ý cướp đi tính mạng của người khác.
“Mẹ, vì sao lại có nhiều người xấu vậy?” Hàn Niệm
không hiểu được hỏi Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ ôm Hàn Niệm, xoa đầu của cô gái
nhỏ, nói: “Bởi vì phía sau bọn họ có một kẻ xấu
hơn, kêu bọn họ làm chuyện xấu. Chỉ cần mẹ tìm
được kẻ xấu hơn kia, sau này bọn họ sẽ không
làm chuyện xấu nữa.”
Hàn Niệm cái hiểu cái không gật đầu, nói: “A.”
“Mẹ, cha đâu?” Hàn Niệm hỏi.
Tô Nghênh Hạ biết con bé muốn hỏi khi nào thì
mới có thể thấy cha, chỉ là lúc này con bé vẫn
chưa thể biểu đạt hoàn hảo ra được, nói: “Sẽ sớm
gặp được cha rồi."
Trong lòng Hàn Niệm tràn đầy vui mừng, vô vỗ
bàn tay nhỏ bé của mình, trông thích thú và mong
đợi
Tới gần Thiên Khải, Tô Nghênh Hạ lại gặp phải
mấy đọt tập kích, có điều những người này cũng
không phải là muốn tính mạng của cô, chỉ là muốn
ngăn cản cô lại gần Thiên Khải.
Sau khi giải quyết xong từng phiền phức nhỏ một,
cuối cùng Tô Nghênh Hạ cũng đến khu vực cấp
chữ Hoàng.
Mặc dù từ xưa đến nay cô chưa từng tới nơi này
bao giờ, nhưng tất cả trước mặt lại khiến cô hết
sức quen thuộc, giống như cám giác thân quen
cực kỷ mãnh liệt.
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ vênh váo đắc
ý chặn lại ở trước mặt Tô Nghênh Hạ.
“Cút ra khỏi