Lúc này Hà Tiêu Tiêu giống như quả bong bóng nỗ
tung, lập tức nổi giận.
Cô ta đường đường là con gái của chủ nhân Tam
Điện, vậy mà bị một người trong thế tục xem
tường, làm sao cô ta có thể chịu đựng được.
"Tô Nghênh Hạ, cô nghĩ cho kỹ, quyền cước
không có mắt, nếu tôi bất cần giết cô cũng đừng
trách tôi." Hà Tiêu Tiêu nghiến răng nghiền lợi nói.
Giết!
Nghe thấy câu này, Trang Đường và Cung Thiên
càng căng thẳng hơn.
Bọn họ biết thù hận giữa Hàn Tam Thiên và Hà
Tiêu Tiêu. Một khi để Hà Tiêu Tiêu tìm được cơ
hội, e rằng cô ta sẽ không chút nương tay với Tô
Nghênh Hạ, loại mạo hiểm này, bọn họ nào dám
để Tô Nghênh Hạ đi thử chứ?
Nhung Trang Đường còn chưa nói ra khỏi miệng,
một trận gió đã quất vào mặt, giống như có thứ gì
đó xẹt qua trước mặt ông ta trong nháy mắt.
Hai người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa
xảy ra, đột nhiên hoảng hốt phát hiện Tô Nghênh
Hạ đã đứng trước mặt Hà Tiêu Tiêu.
"Chát"
Giơ tay hạ xuống.
Một cái tát vang dội đánh vào mặt Hà Tiêu Tiêu.
Ánh mắt Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt nói: "Cô cũng có
tư cách đấu với chồng tôi hả?"
"Chát!"
Lại là một bạt tai.
Tô Nghênh Hạ tiếp tục nói: "Là cô phái người đối
phó tôi nhỉ, chỉ tiếc những phế vật kia quá vô
dụng.”
"Chát"
Ngay sau đó cái tát thú ba rơi xuống.
Tô Nghênh Hạ nói: "Chồng tôi không đặt cô vào
mắt, tôi cũng thế, con gái của chủ nhân Tam Điện
thì sao, có thể ở coi trời bằng vung