"Có duyên là ý gì?" Lúc này đến lượt Phí Linh Nhi
cảm thấy khó hiểu, lẽ nào Hàn Tam Thiên không
phải đã làm con rễ tới cửa nhiều hơn một lần sao?
Nhưng loại chuyện hoang đường thế này, sao có
thể xảy ra hai lần trên người anh? Một kẻ mạnh
như anh, sao có thể coi đây là một chuyện vui vẻ
và có sở thích khiếm nhã như vậy?
"Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi." Khương
Oánh Oánh nói.
Sắc mặt của Phí Linh Nhi không thay đổi, nhưng
nàng biết Hàn Tam Thiên chắc chắn có rất nhiều bí
mật, mà nàng vẫn chưa có được sự tín nhiệm
hoàn toàn của Khương Oánh Oánh, cho nên cô
mới không muốn với việc này với nàng.
Nhưng Phí Linh Nhi cũng không vội, nàng vẫn còn
thời gian.
"Ta không hiểu tại sao một người lợi hại như hắn
lại cam chịu sự sỉ nhục như vậy, lại còn bị nhà họ
Trần đuôi khỏi nhà, mất hết thê diện trước mặt mọi
người. Hắn là một kẻ mạnh, trong lúc đó chỉ cần
một cái trở tay đã có thể khiến cho nhà họ Trần
máu chảy thành sông." Phí Linh Nhi ra vẻ nghỉ ngờ
nói.
Nghe xong những lời này, Khương Oánh Oánh
cũng không ngạc nhiên chút nào.
Tuy trước kia Hàn Tam Thiên không có mạnh mẽ
như bây giờ, nhưng với bối cảnh và thân phận của
anh, nhà họ Tô không thể so sánh nổi, nhưng
không phải anh cũng đã nhận hết sự sỉ nhục ở nhà
họ Tô, bị người dân ở thành phó Vân Thiên chê
cười đó sao?
Đối với Hàn Tam Thiên, người thường không thể lý
giải được những chuyện xảy ra với anh, cũng là
chuyện bình thường.
Khương Oánh Oánh biết, Hàn Tam Thiên nhẫn
nhịn là vì không muốn khiến nhiều người chú ý
đến chính mình, dù sao anh cũng không phải
người của thế giới Hiên Viên và bí mật này cần
phải được giữ kín.
"Từ trước đến nay anh của tôi là một người khiêm
tốn, không tranh chấp với người đời cho nên cũng
không có