Hàn Tam Thiên luôn có trí thông minh vượt trội, vì
thế khi nghe Nhiễm Nghĩa nói như vậy, anh cảm
nhận được có sự ki lạ.
Xem ra giữa hai ông cháu Tây Môn Xương cùng
Tây Môn Tần có một vấn đề khá lớn.
Nhưng vấn đề đó ở đâu, thì Hàn Tam Thiên không
có căn cứ để suy đoán, đương nhiên là không thể.
Vì thế, Hàn Tam Thiên nhìn Nhiễm Nghĩa, không
nói gì.
Trong lòng Nhiễm Nghĩa có cảm giác sợ hãi, bị
Hàn Tam Thiên nhìn thế nên cả người ông ta
không được tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu nói: "Hàn
tiên sinh, giữa hai người họ xảy ra vấn đề gì, ta
cũng không biết được. Nhưng Tây Môn Tân có
đến tìm ta, hơn nữa còn hỏi về ngài. Theo ta nghĩ,
nếu Tây Môn Xương đã đến đây một lần, Tây Môn
Tần cũng đến thì nhất định là có gì đó."
"Chỉ có thế thôi sao?" Hàn Tam Thiên chất vấn.
"Chỉ có thế thôi, nếu ta có giấu điều gì, thì sẽ bị
thiên lôi đánh." Nhiễm Nghĩa nói.
Hàn Tam Thiên cảm thấy Nhiễm Nghĩa không
giống đang nói dối thì không tiếp tục hỏi thì nữa.
Nhưng Hàn Tam Thiên vừa rời đi chữa được bao
lâu, Nhiễm Nghĩ còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Phí
Linh Nhi lại đến.
Nhưng với người phụ nữ này, Nhiễm Nghĩa lại
không cảnh giác nhiều. Mặc dù nàng ta là người
bên cạnh Hàn Tam Thiên nhưng so với sự vang
dội mà Hàn Tam Thiên mang lại thì vẫn kém rất
nhiều.
"Không biết cô nương tìm ta có việc gì không?
Hàn tiên sinh vừa mới rời khỏi đây, không biết
ngươi đến đây có phải để tìm Hàn Tam Thiên
không?" Nhiễm Nghĩa hỏi.
Phí Linh Nhi cười lắc đầu, đi tới trước mặt Nhiễm
Nghĩa, nói: "Ta không tìm hắn mà ta tìm ngươi."
Nhiễm Nghĩa có tình tỏ ra bất ngờ, ông ta đương
nhiên biết Phí Linh Nhi không đến đây để tìm Hàn
Tam Thiên. Nếu không, thời điểm xuất hiện sao lại
trùng hợp như thế được.
"Không biết cô nương tìm ta có việc gì?" Nhiễm
Nghĩa hỏi.
"Hàn Tam Thiên đã nói gì với ngươi?”