cậu, cậu...!sao lại có thể mạnh như thế? Không thể nào cậu mới hai mươi tuổi.
Ở tuổi này chẳng lẽ cậu là thiên tài võ học trăm năm có một?"
Trên mặt hồ, Masato Chiba kinh hãi nhìn Diệp Thiên, hoài hỏi.
Ông thậm chí còn cảm thấy mình đang mơ, nhưng đau đớn trên cánh tay đã làm ông nhận thức đây không phải mơ, mà là sự thực tàn khốc.
“Lúc nãy tôi đã nói với ông là tôi đã sống gần 400.000 tuổi.
Ông không tin, tôi còn có thể làm gì.” Diệp Thiên chế nhạo.
“Không thể! Tuyệt đối không thể!” Chiba Masato máy móc lắc đầu.
Diệp Thiên nói hắn 400 tuổi còn có thể tạm tin, dù sao trình độ tu luyện này quả thực đáng sợ.
Nhưng mà 400.000 tuổi thì ai trên đời này có thể tin được.
“Tôi biết rồi!”
Masato Chiba đột nhiều nghĩ tới điều gì đó, nói: "Cậu hẳn là người từ núi Côn Lôn trong truyền thuyết Nam Việt, nếu không sao cậu có thể cường đại như vậy, tôi nói có đúng không? Thực sự truyền thuyết ấy là thật sao? Cậu có phải thần tiên không?" Chỉ có lời giải thích như vậy mới có thể thuyết phục Masato Chiba.
Truyền Thuyết về Côn Lôn của Nam Việt được lưu truyền rộng rãi ở Nhật Bản.
Theo truyền thuyết, nhưng người ở đó bất tử và bay lượn bằng kiểm...!
Nhiều dấu hiệu khác từ Diệp Thiên, khiến ông tin hắn chính là một vị thần của Côn Lôn.
Nếu không thì không có lý do gì mà có thể tuyệt đại như vậy ở tuổi đôi “Ông nên đi hỏi Diêm Diệp Thiên không thèm nói nhảm với ông ta, chậm rãi năng thanh kiếm bằng trong tay lên.
Chiba Masato sửng sốt, vội vàng cầu xin lòng thương xót “Còn thượng nhân, tha cho tôi, tôi không dám khiêu khích ngài nữa, làm ơn buông tha cho
Diệp Thiên hừ lạnh: “Ông dùng kiếm trong đám cưới của tôi, làm cho vợ tôi sợ hãi.
Tôi tuyên án tử hình cho ông, bây giờ là thời xử vừa
Ngay lúc đó, Diệp Thiên nâng thanh kiếm băng đầu, dưới nội lực truyền vào của anh, kiếm dài ra gấp trăm lần, khí tức cường đại.
Chiba Masato nhìn thấy, trái tim như muốn nổ tung, muốn kêu cứu không được, vội vã xoay người đạp gió, liều mạng bỏ chay.
Giờ phút này, ông hối hận cả ruột gan.
Tại sao không tiếp tục tu luyện ở Nhật Bản, tại sao lại đến Nam Việt xúc phạm bậc thần? Ông muốn trở về.
“Không! Thầy Thiên! Xin đừng giết ngài ấy! Xin đừng giết!!!
Nhìn thấy cảnh ấy, Miyazaki biết rằng thầy Thiên sẽ giết
Chiba Masato, liền hét lên kinh hãi.
Chiba Masato là thần hộ mệnh của dòng họ Miyazaki, nếu chết thì ông biết giải thích thế nào với cha
Tuy nhiên, kêu la có ích gì, dù có vỡ cả giọng, cũng không thay đổi được thực thể đang xảy ra.
"Xoet!"
Diệp Thiên chém không chút dự do.
Đường đâm dứt khoát
Thanh kiếm xé toạc khoảng không, chém về phía Chiba Masato với một lực mạnh như sấm sét.
Ông bị cắt làm đôi, máu vương vãi trên bầu trời.
Thánh kiếm Nhật Bản, đã chết
Thanh kiếm trong tay Diệp Thiên biến mất, anh phất tay áo rời đi, điệu bộ làm mọi người nghĩ đến bậc cao nhân đã giác ngộ và đầy công đức.
khán giả khán sửng sốt
Miyazaki ngồi phịch xuống đất, như bị mất đi điều vô cùng quan trọng, mất xám như tro tàn.
Uc!
Ngụy Thông và những người khác nuốt nước bọt một cách điên cuồng, tưởng như sắp nuốt cả lưỡi đến nơi.
“Kim Thiện Hùng có chỗ dựa là bậc tiền nhân!”
Trong lòng họ cũng tự cảnh cáo, trước khi thấy Thiên chết, bọn họ tuyệt đối không được xúc phạm Kim Thiện Hùng, nếu không kết cục nhất định sẽ rất bi thảm
Còn với những võ sĩ tới xem trận đấu, sự hưng phấn của họ trở nên bùng nổ, lớn hơn cả sóng thần và động đất.
“Thấy Diệp ra tay dứt khoát, thật đáng sợ!” “Masato Chiba là một người nổi tiếng ngay có trong giới võ thuật Nam Việt.
Không mấy ai có thể so bì được với ngài ấy.
Không ngờ thầy Thiên có thể giết ngài ấy trong vài giây, điều này thật sự kinh ngạc" “Tôi đã nhớ kỹ thấy Thiên.
Nếu tình cờ bắt gặp, tối sẽ tôn ngài là bậc thánh thần"
Các võ sĩ đều khiếp sợ trước sức mạnh đáng sợ của Diệp
Thiên.
Họ biết rằng từ hôm danh hiệu của thầy Thiên sẽ lan rộng khắp thế giới.
Một khoảng lặng ngắn ngủi diễn ra, mọi người ngay sau đó lại sục sôi.
“Thầy Thiên thật tuyệt vời! Ngài là niềm tự hào của Giang
Thành!” “Trong tương lai, nếu ai hỏi tôi về những người nổi tiếng ở Giang Thành, tôi sẽ tự hào nói với họ rằng đó là thầy Thiên của chúng tôi.
"Cái quái gì mà kiếm thánh Nhật Bản, trước mặt thấy Thiên chỉ là chó gà, một đạo là chết! “Ông nội, chị cả, thấy Thiên tuyệt quá, ngài ấy như vị thần vậy!" Tần Lâm Văn kích độc, nhìn sự phụ rời đi, phấn khích thốt lên.
“Ừ, thật tuyệt vời, ta chỉ biết sống đến gần hết cuộc đời, mới biết Giang Thành ẩn chứa một vị cao nhân có sức mạnh kinh khiếp như vậy." Tần Chính Thành xúc động nói, "Thật tiếc ta không được ôm đùi ngài ấy, mà lại là Kim Thiện Hùng.
Sau này người có tiếng nói nhất Giang Thành, chắc chắn là Kim Thiện Hùng.
Tần Lâm Văn gật đầu nói: "Chị dâu đúng là có tầm nhìn, coi trọng anh rể như vậy.
Nếu không có anh ấy, nhà họ Kim đã thay thế địa vị Nhà họ Tân chúng ta từ lâu.
Nhưng vì nể mặt anh rể, họ đã không làm vậy.
Tân Chính Thành nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Cháu nói không sao.
Quả thực là nhờ anh rể cháu phá vỡ liên minh giữa Kim Thiện Hùng và Ngụy Thông, khéo Kim Thiện Hùng về phía Nhà họ Tân.
Nếu không ta không tưởng tượng nhà họ Tân sau này sẽ ra sao"
Nói đến đây, Tần Chính Thành không khỏi cảm thấy may mắn.
Cũng may lúc đó thái độ ông đối với Diệp Thiên không quá tệ, chứ nếu để Diệp Thiên từ bỏ việc theo đuổi Tần Liên Tâm, thì chẳng phải nhà ông đánh mất con rồng vàng sao? “Nhân tiện, Liên Tâm, lát nữa