"Tôi, tôi, tôi..." Lúc này, Thẩm An Kỳ bị sức mạnh đáng sợ của Diệp Trần làm cho kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, Diệp Trần xoay người đến bên cạnh cô, khiến cô run như cầy sấy, thậm chí không nói nên lời.
Đùa à? Cô là một cô gái yếu đuối, làm gì có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của một người siêu cường như hắn chứ? Hơn nữa, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Trần sẽ thắng nên không có chuẩn bị tinh thần.
Vì vậy, mới làm ra bộ dạng không biết nên thế nào.
“Ngài Diệp, ngài đã xúc phạm nghiêm trọng đến gia tộc Thẩm khi giết, Giang Kỳ Sơn.
Tôi khuyên ngài hãy dẹp bỏ ý nghĩa làm chuyện gì đó với cô Thẩm.
Ông nội của cô ấy được Hồng Thịnh Đông Nam Á coi như người sáng lập.
Nếu dám động đến cô Thẩm.
Ông cô ấy, thậm chí Hồng Thịnh sẽ không để yên cho ngài.” Một tùy tùng bên cạnh Thẩm An Kỳ nhảy ra, nghiêm khắc cảnh cáo.
“Đúng! Mong ngài đừng kích động, mà để cô Thẩm đi.
Nếu không nhà họ Thẩm và Hồng Thịnh sẽ không để yên.” Một tùy tùng khác nhảy vào.
Lời nói của hai tùy tùng thốt ra, khiến cho mọi người bừng tình.
“Đúng vậy, nhà họ Thẩm lớn, Hồng Thịnh lớn, nếu thầy Thiên cùng lúc đắc tội, e rằng sẽ rắc rối to.
“Tôi nghe nói, người sáng lập Hồng Thịnh Đông Nam Á là một bậc thấy có sức mạnh vô biên, có thể đỡ đạn bằng cách vẽ một là bùa." “Nếu tôi là thấy Thiên, tôi sẽ không bao giờ dám xúc phạm đến hai thế lực này, nếu không muốn yên giấc ngàn thu"
Có tiếng to nhỏ dưới khán đài.
“Chú à, ông nội của Thẩm An Kỳ thực sự đáng kinh ngạc vậy sao?" Đường Nhược Dao tò mò hỏi.
Đường Nghĩa đáp: "không biết ông nội cô ấy cường đại đến mức nào, nhưng người sáng lập Hồng Thịnh Đông Nam Á thực sự là một người có thể lực.
Nghe nói mấy năm trước ông ấy đã hoàn thành tu luyện, được công nhận là người mạnh nhất thế giới, gần như đã bước vào cõi tiên.
Thế lực Hồng Thịnh coi trọng và tận hưởng sự che chở của ông ta như vậy.
Cháu nghĩ xem, người như vậy có bao nhiêu cường hãn? “Cái này...!nghe thật đáng sợ.
Đường Nhược Dao giật mình.
“Thần phủ hộ." Thẩm An Kỳ không ngừng cầu nguyện trong lòng, hi vọng uy lực của ông nội của thể khiến cho Diệp Thiên nếu mặt.
Cô chỉ cần trả lại Hắc Xương Ngọc cho hắn là có thể trở về.
"Hu, hu."
Đúng lúc này, một tiếng khịt mũi lạnh lùng vang lên.
“Dám uy hiếp tôi, ông nội cô ta có đứng ở đây, dám ngăn cản tôi trút giận lên cô ta, tôi sẽ giết luôn ông ta
Lời nói xuống, hai tay Diệp Thiên đặt lên đầu, niệm chủ.
Giây tiếp theo!
Âm ầm!
Trên bầu trời có tiếng động lớn, hai luồng sấm sét ập xuống, nhằm về phía hai tùy tùng của Thẩm An Kỳ.
Ánh mắt của hai tên tùy tùng và Thẩm An Kỳ như sắp nổ tung, vẻ mặt kinh hoàng
Không cho họ kịp cầu xin câu nào, sấm sét bàn thắng về phía hai tùy tùng, trong nháy mắt hai người bị đánh thành tro bụi, như thể chưa từng xuất hiện.
Làm những người chứng kiến kinh hoàng.
Ai nấy rùng mình.
Họ chỉ biết Diệp Thiên thật quá đáng sợ! Quá kinh dị.
Dùng sấm sét giết người, giết người cách xa cả chục mét, những việc này chỉ có thần thánh mới làm được.
Thẩm An Kỳ ngồi sụp xuống trên mặt đất, đầu óc trống rỗng trái tim hóa tro tàn.
Cô không biết làm sao ganh chịu được cơn tức giận của Diệp Thiên nữa, hai tùy tùng của cô vừa bị biến thành tro bụi, chuyện này thật quá sức với một tiểu thư đài các như công "Có thể cho tôi suy nghĩ được không?” Thẩm An Kỳ hỏi, đội mỏi tại nhợt chợt run lên.
“Được rồi." Diệp Thiên gật đầu nói.
"Tôi sẽ đi giải quyết đám ruồi muỗi, tôi cho cô vài phút suy nghĩ.
Nói xong, ảnh mặt Diệp Thiên rơi vào người Lục Duẫn Huy.
Lục Duần Huy đột nhiên cảm thấy bị nhìn chăm châm, cảm giác khủng hoảng chết chóc đáng sợ nhanh chóng quét qua cơ thể anh ta.
“Vừa rồi bắt được người của tôi, có phải ông rất vui không?” Diệp Thiên lạnh lùng nói.
Lục Duần Huy nặng nề quỳ xuống trên mặt đất, không còn chút sức sống “Thầy Thiên, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi, không dám thể nữa.
Tôi nguyện ý làm chó cho ngài, ngài muốn tôi cần ai tôi sẽ cần.
Xin đừng giết tôi!” “Ông đối với tôi không xứng làm một con chó"
Lời vừa dứt, với một cái búng ngón tay của Diệp Thiên, một luồng năng lượng búng ra, đập vào lông mày Lục Duẫn Huy, xuyên qua đó, máu bắn ra.
Lục Duẫn Huy, người đứng đầu dòng họ Lục ở Thanh Châu, chết
Giây tiếp theo! "Thầy Thiên, xin hãy thử lỗi!" "Thầy Thiên, xin hãy thứ lỗi " "Thầy Thiên, xin hãy thứ lỗi!"
Lâm Phong cùng những người khác đều quỳ rạp xuống đất, khóc lóc.
Phụ thân họ cũng xụi lợ trên ghế, trong thoảng chốc bỗng già đi.
Họ biết rằng con trai họ không thể sống sót.
“Một đảm kiến, tôi không muốn đụng tay," Diệp Thiên không thèm nhìn đám người Lâm Phong, chap tay ra đăng sau.
Lâm Phong và những người khác đều thở phảo khi nghe thấy điều này.
Nhưng anh không bao giờ nghĩ câu nói tiếp theo của Diệp Thiên lời như sét đánh ngang tai họ.
"Ông Quách, bố trí người ném mấy con kiến này xuống biển làm mồi cho cả mập.
Nhớ phải đợi người chết hết mới có thể rời đi." Diệp Thiên nhìn Quách Chính Hoa nói.
“Tuân lệnh!” Quách Chính Hoa lập tức dặn dò Cát khiếu
Thiên: "Hãy tự mình giám sát, đừng để bất cứ ai trong số chúng sống sót, phải nhìn chúng chết mới được rời đi.
“Tôi hiểu rồi." Cát Khiếu Thiên đáp lại bằng một giọng dứt khoát, rồi ra lệnh cho đàn em kéo tất cả nhóm thiếu gia đi.
“Thầy Thiên! Tôi không muốn chết!” “Tôi sai rồi, thấy Thiên, tôi không bao giờ dám nữa!" “Con không muốn làm mồi cho cá mập! Cha ơi! Cứu con!" Những tiếng kêu cuồng loạn không ngừng truyền đến, nhưng không một người cha nào dám đứng lên, thậm chí còn lợ sợ Diệp Thiên sẽ giết họ.
May mắn thay, ánh mắt của Diệp Thiên quét qua, nhưng không hề tập trung vào bọn họ.
“Thấy Thiên! Cuối cùng tôi cũng đã trả thù