Khi Diệp Thiên bắt taxi về tới khu dân nghèo thì đã gần tới giờ cơm trưa.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán thuốc lá, Diệp Thiên chợt nghĩ tới hình như cha mình hay hút loại thuốc lá 10 ngàn một bao, bèn quyết định mua hai cây Marula về cho cha mình hút thử, làm cho cha mình cũng có thể hãnh diện trước mặt hàng xóm láng giềng.
“Bác Lý ơi, mua thuốc lá.” Diệp Thiên cười nói với ông lão ngồi ngoài cửa hàng.
Hắn đã gọi ông ấy là bác Lý suốt mười mấy năm rồi.
Ông Lý nhẹ hàm răng vàng, vừa đi vào trong tiệm vừa thấm thía nói với Diệp Thiên: “Bác đã nghe chuyện của mày rồi, may mà giữ lại cái mạng, sau này gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đừng làm chuyện ngốc, đừng để bác còn chưa chết mà mày đã đi trước rồi đấy nhé.” “Cháu từng chết một lần nên biết cách sống rồi.
Cho cháu 2 cây Marula đi." Diệp Thiên cười nói.
Ông Lý vừa cầm một gói 555 giá 10 ngàn bỗng sửng sốt, sau đó hỏi: “Đây là đạo lý mà mày chết một lần mới ngộ ra hả?” “Đúng thế.
Con người sống trên đời thì đừng gò bó mình.
Diệp Thiên nói.
"Xem ra mày xuống âm phủ một vòng, thu hoạch được nhiều phết.” Ông Lý đặt gói 555 xuống rồi định đi lấy Marula.
Đúng lúc này, một thằng tóc vàng đi tới, đẩy Diệp Thiên qua một bên rồi nói: “Lão Lý, cho ông một thương vụ lớn đây, lấy cho tôi một bao Marlboro đi.
“Mẹ nó, thắng Tèo, mày có ý gì hả?” Diệp Thiên bực tức nhìn gã tóc vàng.
Gã tóc vàng nhìn Diệp Thiên, ánh mắt sáng lên nói: "Ái chà, là chạn vương đấy à.
Tao còn tưởng là ai chứ.
Nghe bảo mày bị vợ bỏ, còn uống thuốc tự sát, thật hay giả vậy?”
Kể từ khi Diệp Thiên ở rể nhà họ Trương, hắn đã trở thành chạn vương nổi tiếng trong xóm nghèo này.
“Liên quan gì tới mày? Tao nói này, mày mua mỗi gói Marlboro thôi mà đã kiêu căng thế rồi à? Quên tạo là anh Thiên hả?” Diệp Thiên bất mãn nói.
Năm đó mày đi theo tao, ngày nào cũng xin tao thuốc lá để hút, gọi tao là anh Thiên, bây giờ đi trông cửa cho người ta mấy năm mà vênh mặt lên trời luôn.
“Kể từ khi tao bắt đầu hút Marlboro, mà mày vẫn còn hút 555 thì mày đã không còn anh Thiên năm xưa nữa rồi, giờ mày phải gọi tao là anh Tèo!” Thằng Tèo vênh mặt nói.
Diệp Thiên trợn trắng mắt khinh thường, quả nhiên là chó má.
“Mau gọi anh Tèo, lát nữa anh Tèo sẽ thưởng cho mày một điều Marlboro hút thử." Thấy Diệp Thiên không nói gì, thằng Tèo tiếp tục lên mặt.
Ai dè vừa nói xong thì đã bị hai cục gạch vàng chói mù mắt.
“Trời má! Lão Lý, ông muốn mạng của tôi hay sao vậy? Tôi mua một gói Marlboro, thế mà ông lại cho tôi hai gói Marula làm chi?” Thằng Tèo cả kinh.
Ông Lý cười he he: “Không phải cho mày, cho anh Thiên của mày.” “Gì?” Thằng Tèo lập tức quay sang nhìn Diệp Thiên, sau đó thấy Diệp Thiên cầm một xấp tiền, ít ra cũng phải năm sáu triệu, thậm chí chẳng buồn đếm mà đưa hết cho ông Lý rồi cầm hai cục gạch bỏ đi.
Thắng Tèo ngây ngẩn cả người, sau đó vội vã đuổi theo Diệp Thiên.
“Anh Thiên, có phải vợ trước của anh đã cho anh rất nhiều tiền ly hôn không? Cho em mượn mấy triệu cần dùng gấp đi.
“Cút.” Diệp Thiên tức giận đẩy thắng Tèo ra.
“Đừng mà anh Thiên.” Thắng Tèo lại bám lên: "Anh thích bám vảy đúng không? Em có tin tức có thể giúp anh bám váy cao cấp đây.
Em bản cho anh giá 6 triệu nhé?" “Nói nghe xem.
Nếu có giá trị thì tao sẽ cho mày 10 triệu, không giá trị thì cút đi.” Diệp Thiên nói.
“Được.” Thằng Tèo mừng rơn.
Hắn tin chắc tin tức này rất có giá trị đối với Diệp Thiên: “Hồi sáng lúc trông cửa, em nghe nói mấy ông doanh nhân đến từ Đề Ngạn tán gẫu lúc chơi phỏm, nói là đệ nhất mỹ nhân Tần Liên Tâm của Giang Thành chúng ta đang thông báo tìm chồng, tin tức này đã lan truyền khắp các gia tộc lớn ở Đề Ngạn.
Nghe bảo là cụ Tần sốt ruột tìm người ở rể cho Tần Liên Tâm, công tử nhà giàu nào bằng lòng ở rể nhà họ Tần thì tụ tập ở nhà họ Tần vào năm ngày sau, cụ Tần sẽ chọn một người xuất sắc nhất làm con rể nhà họ Tần.
“Em nghĩ, những người tham gia đều là công tử nhà giàu, anh nghèo rớt mùng tơi mà cũng đi tham gia, lỡ vận may đâm vào anh thì sao?” “Tin tức này có thật không?” Diệp Thiên nhìn thắng
Tèo.
"Bảo đảm chính xác, em mà lừa anh thì cả nhà em chết chùm.” Thằng Tèo vỗ ngực: “Hơn nữa em còn nghe mấy ông doanh nhân kia nói hình như cụ Tần mắc bệnh nan y, không lâu sau sẽ ngủm củ tỏi, để giúp nhà họ Tần có thể tiếp tục huy hoàng như xưa, cụ ấy mới sốt ruột tìm người ở rể cho Tần Liên Tâm.”
Nghe vậy, Diệp Thiên bật cười.
Hắn có linh cảm, một khi tin tức hằn đại náo phòng khám cổ truyền Thụy Bắc bị lan truyền ra ngoài thì nhà họ Tần chắc chắn sẽ phải người tới tìm hẳn chữa bệnh cho cụ Tần.
Chỉ trong vòng một hai ngày tới thôi.
“Thằng cháu bất hiếu Tần Lâm Văn, sáng nay nó có mặt ở đó mà không biết gọi mình đi khám bệnh cho ông nội nó.
Chờ mình thành anh rể của nó, để xem mình sẽ trừng trị nó như thế nào." Diệp Thiên thầm mắng.
“Sao hả anh Thiên, anh muốn thử xem không?” Thắng Tèo hỏi.
“Đi, phải đi chứ! Hơn nữa anh Thiên của mày còn sẽ đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, trở thành chạn vương cao cấp ở nhà họ Tần, hằng đêm ôm gái đẹp đi ngủ.
Diệp Thiên tràn đầy lòng tin, sau đó chuyển khoản cho thằng Tèo 10 triệu, huýt sáo về nhà.
“Xí, sống quen thói xấu muôn đời nát, chỉ bằng loại nghèo kiết xác như mày mà còn đòi đánh bại đám cậu ấm nhà giàu kia, tưởng mình ghê gớm lắm chắc?” Nhìn bóng lưng Diệp Thiên rời đi, thằng Tèo nhỏ giọng mắng, sau đó đắc ý xoay người.
Nhưng hắn vừa quay lưng thì nghe thấy tiếng mắng giận dữ từ đằng sau: “Thằng Tèo, mày đừng tưởng tao không nghe thấy nhé! Nhìn xem tạo có đánh gãy chân chó của mày không!” "Anh Thiên, em sai rồi, anh đừng rượt em!!!
Diệp Thiên về đến nhà thì thấy cha đang nấu cơm trong nhà bếp, còn mẹ đang tán gẫu với một cô gái.
Cô gái đó không phải là ai khác mà chính là Lâm Kim Kiều, con gái của chủ hàng xóm Lâm Cửu Kiệt.
“Sao hôm nay cậu không đi làm mà chạy qua nói chuyện với mẹ tôi vậy? Không sợ ba cậu biết cầm muỗi đuổi cậu về à?” Diệp Thiên cười nói.
Từ hồi nhỏ, sau khi hắn và Lâm Kim Kiều từng nghiên cứu xem tại sao thứ trong quần hai người lại khác nhau mà bị Lâm Cửu Kiệt phát hiện, sau này ông ấy không cho Lâm Kim Kiều và Diệp Thiên chơi với nhau nữa.
Lâm Kim Kiều trợn mắt liếc Diệp Thiên: "Bây giờ đang là giờ cơm trưa, ba tôi đang bận tối mày tối mặt trong cửa hàng thức ăn nhanh, đâu rảnh bận tâm tới tôi” “Đúng rồi, nghe bảo bệnh của bà cụ Kim đã được cậu chữa khỏi, tối qua tôi gọi điện thoại cho cậu, sao cậu vẫn luôn tắt máy vậy?”
Con mắt Diệp Thiên xoay tròn: “Ông Kim cảm ơn tôi đã cứu mẹ ông ấy nên mời tôi uống rượu, tôi uống say quá, đúng lúc điện thoại hết pin nên đương nhiên là tự động tắt máy.
Chẳng lẽ lại nói mình tắt điện thoại để tránh bị làm phiền khi đang tu luyện? “Xem ra sau khi cậu lượn một vòng dưới âm phủ thì sắp vùng dậy rồi, ngay cả ngài Kim nổi tiếng mà cũng có quan hệ với cậu.” Lâm