**********
Có bản lĩnh thì cứ đâm chết tôi trước, sau đó đâm chết bọn họ sau cũng không muộn.
Câu nói này như tiếng sấm bên tai làm chấn động tất cả mọi người có mặt ở đó, khiến cho ai nấy đều sững người.
Nhất dao Chu Hồng Hy đang đâm tới đột ngột dừng lại tại không trung.
"Ai?"
Ngay giờ phút này dường như tất cả mọi người đều thốt lên câu này rồi lập tức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một thanh niên trẻ trông hết sức bình thường, hai tay chấp sau lưng bước từng bước tới, trông có vẻ hơi giống một tên ngốc tới tự tìm cái chết lại vừa giống một cao thủ tới cứu người.
“Tôi còn tưởng là người thế nào, hóa ra là một thằng nhóc không biết sống chết.
Đây xem ra chắc là kẻ chung tình theo đuổi Thẩm An Kỳ." Chu Hồng Hy cười lạnh lùng, trong ánh mắt ngập tràn ý khinh thường.
Nhưng Thẩm An Kỳ nghe thấy câu này lại nhìn về phía người đang đến, cảm giác như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng rồi bằng vớ được một cái cây lớn, tâm trạng nhất thời trở nên mất khống chế.
Cô bịt miệng kinh ngạc sau đó bật khóc vì vui sướng.
“Ông ơi, chúng ta được cứu rồi." “Anh ta chính là.” Tâm tình đang nhụt chí của Thẩm Tông Hoa bằng chốc chấn động, đôi mắt vốn tràn đầy sát khí bằng chốc sáng lên như nhìn thấy vàng, ông nhìn Diệp Thiên như nhìn cực phẩm nhân gian.
“Phải đó ông ơi, chính là anh ấy.
Anh ấy tới rồi!" Thẩm An Kỳ không nhịn được mà vội gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
“Tốt lắm! Xem ra tổ tông thực sự đã hiển linh rồi! Tới đúng lúc lắm! Lần này Nhị thúc công của con ra đi không phải uống phí rồi! Tổ tông của Hồng môn đưa anh ta tới để trừng phạt bon chúng rồi!” Thẩm Tông Hoa bỗng chốc kích động tới mức bật khóc, lệ dân dụa đây mặt
Mặc dù ông chưa từng chứng kiến sự lợi hại của Diệp Thiên nhưng đã từng nghe Thẩm An Kỳ kể lại, anh chẳng những có thể chém mãng xà một cách dễ dàng mà còn có sức mạnh đánh bại cả Triệu Cửu Linh, hơn nữa anh còn có được gần mười tấn đá thần bí.
Hồng Thiên Khải dùng gần năm mươi cần mà sức mạnh đột ngột tăng vọt.
Thầy Thiên có được nhiều đá như thế so với trước đây thì sức mạnh chắc chắn cũng bùng nổ rõ rệt.
Vậy thì còn lo anh không đánh lại được Hồng Thiên Khải sao? “Thấm Tông Hoa, ông điên rồi đấy à? Chỉ là một thắng nhất ranh tới mà ông lại nói là tổ tông hiển linh, lại còn cái gì mà tổ tông phải người tới trừng phạt bọn tôi.
Ông coi bọn ta là trẻ con ba tuổi sao?” Chu Hồng Hy gần giọng, ông ta nhìn hai ông cháu
Thẩm Tông Hoa như hai kẻ ngu si.
"Ha ha ha!"
Thẩm Tông Hoa chỉ cười mà không nói gì.
“Đúng là cái tên điên, đợi tôi gọi người tới xé xác hắn ta ra làm tám mảnh xem ông có còn cười được nữa hay không!" Chu Hồng Hy nhìn ông bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó quay người, cầm đạo chỉ thẳng vào Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Thằng nhãi ranh, mày từ đầu tới, lại dám tự ý xông vào đây, không sợ ông đây băm nát mày ra à?"
Diệp Thiên xì mũi giễu cợt hãn vừa đi vừa nói: “Đúng ra phải là ông dám nói với tôi mấy lời này, ông không sợ tôi băm nát ông ra à?" “Mẹ kiếp!” Chu Hồng Hy vô cùng tức giận, ông ta cầm đạo chỉ vào hai đệ tử Hồng môn căn dặn: “Mau đi đập chết thắng nhãi đó cho ta!" “Vâng!"
Hai tên đệ tử Hồng Thịnh cầm đạo xông tới.
Ngay khi hai bọn họ còn cách Diệp Thiên khoảng ba mét, một sức mạnh vô hình phóng ra từ người hàn giống như một trận cuồng phong vũ bão xé nát bọn họ trong chớp mất.
“Vãi chưởng!"
Chu Hồng Hy bị dọa sợ tới mức kinh hoàng sửng sốt, thanh đạo trong tay rơi xuống từ lúc nào không hay biết, ánh mắt hốt hoảng như là nhìn thấy ma, trong đó ngập tràn sự hoảng sợ và sững sờ.
Những đệ tử Hồng Thịnh ở đó khi chứng kiến cảnh này mặt cũng đều biến sắc, tất cả bọn họ đều cảm thấy kẻ vừa mới tới kia chính là ma quỷ “Ôi chàng trai này khủng khiếp quá, chắc anh ta không phải là sứ giả mà lão tổ tông phải tới để xử lý chúng ta đó chứ?" Một đệ tử Hồng Thịnh kinh hãi hỏi.
“Trước giờ tôi chưa từng gặp thanh niên nào đỉnh như này, hay tay anh ta từ đầu tới cuối vẫn luôn chấp sau lưng ấy.
Thế mà hai người anh em của chúng ta lại chết một cách bất ngờ như vậy, anh ta thực sự không phải người." “Nói vậy tức là anh ta thực sự là sứ giả mà lão tổ tông phái tới để lấy mạng chúng ta rồi?" “Ôi trời ơi! Vậy còn đứng ngày ra đó làm gì? Mau chạy thôi Chẳng mấy chốc mười mấy đệ tử Hồng Thịnh đều vì nghi thần nghi quỷ mà đâm ra sợ hãi, tất cả nhao nhao chạy khỏi đó.
Chỉ là vào lúc bọn họ đang chuẩn bị xông qua hai bên Diệp Thiên, tất cả đều bị sức mạnh khủng khiếp phóng ra từ người Diệp Thiên xé nát thành trăm mảnh.
Chu Hồng Hy và tất cả những người còn lại đều nuốt nước bọt một cách nặng nề.
Chỉ cảm thấy chàng trai trước mặt quá khủng khiếp! Khủng khiếp thực sự
Chính vào lúc này đại tông sư Hồng Thiên Khải bước lên phía trước hai bước, ông ta nhìn Diệp Thiên bằng con mắt sắc lạnh như dao kiếm: “Mày là ai? Mày từ đầu tới? Tên tuổi thế nào? Tới đây làm gì?” “Hả?" Diệp Thiên suy nghĩ vài giây rồi bỗng dưng cười lớn: “Tôi tới từ địa ngục, tên Diệp Bac Minh, tôi đặc biệt tới đây để tiền các người xuống địa ngục.
Diệp Thiên không hề ngốc, đúng là hạn không sợ Hồng Thịnh thế nhưng hắn cũng biết rằng Hồng Thịnh có thể lực lớn thể nào, đương nhiên sẽ không nói ra tên thật của mình, cũng sẽ không nói mình là thầy Thiên.
Nếu không sẽ rất dễ khiến cho bố mẹ và Tần Liên Tâm gặp phải những phiên phức không cần thiết.
Vậy nên hàn phải cổ tạo cho người khác một cảm giác thân bị và khó đoán để bọn họ không biết hắn tới từ đầu, dựa vào cái tên ấy cũng không thể điều tra ra tung tích của hắn.
Vừa hay hồi còn ở Tiên giới hàn có một biệt danh là Bắc Minh, thế nên hắn nói luôn cái tên này cho bọn họ.
Phải biết rằng cái tên Bắc Minh này từng vang danh một thời ở khắp trăm phương nghìn giới, hề nhắc tới Bắc Minh tiên để không ai là mặt mày không biển sắc.
Nếu như nhân duyên đã vừa hay chạy tới trái đất này, vậy thì hãy để cái tên này cũng được vang danh nơi trần thế, để người nơi đây nhắc đến là mặt mày biến sắc.
“Diệp Bắc Minh?” Hồng Thiên Khải nhíu chặt hai mày, ông ta hỏi với giọng đầy nghi hoặc: “Tao sống đến nay đã gần tâm mươi năm trên đời rồi, chưa từng nghe nói đến cái tên Diệp Bắc Minh?" “Tôi đến từ địa ngục, ông đương nhiên là chưa nghe nói rồi." Diệp Thiên nhếch miệng cười.
Đám đệ tử Hồng Thịnh vốn đã bị pháp thuật của Diệp Thiên dọa cho kinh hồn bạt vía, giờ lại nghe anh nói câu này tất cả đều mặt mày trắng bệch.
“Anh ta còn trẻ mà pháp thuật đã cao siêu như vậy, Hồng đại tông sư lại chưa từng nghe nói đến, lẽ nào anh ta chính là hóa thân của quỷ để ở âm phủ phương Bắc, tới đây để đưa chúng ta xuống địa ngục sao?" “Tên của anh ta vốn đã kì quái, giờ nghe anh nói vậy đúng là rất có khả năng đó.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Cả đám đệ tử Hồng Thịnh đều hoang mang vô cùng, trong đó bao gồm cả Chu Hồng Hy.
Thẩm An kỳ thấy vậy chỉ tủm tỉm cười mà không nói câu nào, cô lặng lẽ nhìn Diệp Thiên đang giả bộ dọa người, sau đó tiễn hết đảm súc sinh này xuống địa ngục.
“Đừng ồn ào nữa!"
Hồng Thiên Khải hét lên một tiếng, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Thiên: “Có được tí bản lĩnh khác thường mà lại dám giải thần giả quỷ trước mặt tao, hãy xem tao quẳng mày xuống địa ngục như thế nào?”
Nói rồi ông ta giảm mạnh chân xuống đất.
Chi nghe thấy một tiếng "Rầm" vang dội, mặt đất rung chuyển, mấy hòn đá to phía trước bay lên cao rồi phi thẳng về phía Diệp Thiên.
“Múa rìu qua mắt thơ"
Diệp Thiên hừ một tiếng tỏ ý khinh thường, sau đó hắn khởi động tiên pháp, thanh kiếm bay lên không trung rồi vẽ thành một vòng tròn, một sức mạnh