**********
Ông nội, ông Diệp Linh sửng sốt, không ngờ ông nội đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.
Sắc mặt cô ta có chút khó xử, sợ ông nội sẽ vì thằng em họ này mà mắng mình trước mặt người khác.
Đầu cô ta rụt vào cổ trông như một con chim cút sợ hãi.
Khi thấy vậy Diệp Minh lập tức bước tới và giải cho Diệp Linh: ơi, Diệp Thiên nói rằng hai quả óc chó mà Diệp Linh cho ông hai năm trước là giả, và anh ấy có thể mua được vài kí lỗ óc chó như vậy, vì thế mới khiến Diệp Linh tức giận.
"Vâng, đúng vậy ông nội, con có thể làm "Con cũng có thể làm Diệp Hạo, Diệp Toàn và những anh em khác của nhà họ Diệp đều đứng về phía Diệp Linh.
Vậy nên mẹ của Diệp Linh- thím thứ năm của Diệp Thiên rất không hài lòng và chỉ vào mũi Diệp Thiên giọng: của cháu là gì? Cháu không biết Tiểu Linh nhà thím là ngôi sao ư? Con bé kiếm mấy chục triệu một tháng, đủ cho cháu tiêu cả đời đấy.
Cháu không thể kiếm được nhiều tiền từ công việc bán thời gian thì thôi đi, tại sao lại nói rằng quả óc chó mà Tiểu Linh của thím mua cho ông nội là hàng giả? Cháu đã bao giờ chơi với những thứ đó chưa? Đừng nói lung tung nếu cháu còn chưa từng chạm vào nó.
Vài kí lô sao, cháu có bản thân cũng mua không nổi một năm à, tôi không biết Thiên nhà chúng tôi đã từng chơi thứ đó chưa, nhưng nó thực sự có thể mua được vài kí lô quả óc chó đó, xin đừng coi thường Dương Thục Thanh đứng bên cạnh Diệp bất lực nói.
"Không phải là quả óc chó sao? Bất kể như thế nào Thiên nhà tôi thực sự có thể mua được." Diệp Diệu Hà cũng đứng về phía Diệp Thiên.
Lập tức chuyện này gây ra một trận cười rộ lên.
Tất cả mọi người trong gia tộc họ Diệp đều có cái nhìn như nhìn kẻ ngốc nghếch về phía ba người.
Họ đều biết quả óc chó này được mua với giả mấy trăm triệu một ký, mỗi ký chỉ có khoảng ba mươi quả óc chó, tức là vài chục triệu một quả, chưa kể vài ký, một ký đã đủ để Diệp Thiên làm việc vài chục năm.
"Anh ơi, không phải anh trai đang lừa anh đâu.
Anh tưởng là quả óc chó ngoài đường sao.
Loại óc chó có nhãn hiệu này có giá mấy trăm triệu một ký.
Anh và chị dâu cứ coi như chưa nói gì đi." Người anh thứ năm Diệp Diệu Văn chế nhạo "Còn cát-xẻ, e rằng cả ba người nhà anh làm cả mấy chục năm cũng không kham nổi." Thím Năm vặn vẹo đầu đầy vẻ khinh thường và cao ngạo.
Diệp Thiên lúc này mới nói: "Đồ giả có thể mua mấy trăm tệ, giả vốn cũng không tới mười tệ.
Mua vài cái tiền cát xê mà phá hư gia tộc, thim Năm, có muốn tôi mua một xe tới cho thím không?" * Vậy cùng chờ xem.
Nếu cậu có thể nhờ người mang đến một xe quả óc chó chất lượng tương đương, tôi sẽ ăn hết trong một đêm để cho cậu xem!” thím Năm nói.
Diệp Thiên lập tức lấy điện thoại ra gọi: "Là do thím nói đó, Nếu tôi mang được một xe qua thì thím tuyệt đối không được nhờ người khác ăn giúp.
“Là chó mới phải nhờ người giúp cậu cứ kéo xe bán quả óc chó bình thường ngoài đường thì trong một đêm phải ăn hết cho tôi, không ăn mà gọi người đến giúp là chó!" Thím Năm tự tin nói.
"Không vấn đề gì." Diệp Thiên chuẩn bị gọi điện thoại cho Vũ Thiên Trường, nếu không xử lý được chuyện này vậy hắn không cần phải là người đứng đầu Vương gia, một trong bốn gia tộc lớn của đế độ nữa.
Nhưng lúc này lông cụ Diệp nổi giận nói: "Cùng là người nhà còn cãi nhau cái gì, ta không tồn tại ở đây hay sao?"
Tất cả nhanh chóng chìm vào yên lặng.
Lập tức ông nhìn Diệp Thiên đầy ẩn ý nói: "Quả óc chó là thật.
Sao cháu có thể mua hai mấy ký, Diệp Linh có tiền cũng không dám phách lối tới vậy.
"Hừ hừ." Diệp Linh đắc ý khịt mũi nhìn Diệp Thiên.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị ông nội măng vì lộ ra vẻ mặt kiêu hãnh: "Còn cháu đó Diệp Linh, cháu là người không có sự khiêm tốn.
Diệp Thiên là em họ của cháu, cho dù nó có xấu xa thì cháu có quyền coi thường nó, nhưng không có quyền công kích nó bằng những lời nói không hay.
Đừng tưởng rằng ông không nghe thấy cháu vừa măng cậu ta." "Dù sao thì cháu cũng là một ngôi sao nổi tiếng, có thể coi là người của công chúng.
Chuyện này lan ra ngoài không biết sẽ ảnh hưởng đến mức nào? Không biết cư dân mạng sẽ chỉ trích châu như thế nào? Cháu có muốn tiến sâu trong làng giải trí không?"
Diệp Linh cúi đầu nhưng trong lòng cô ta không nghĩ vậy.
Cô ta còn đang mong sẽ bị phát tán để rồi tạo ra một làn sóng thổi phòng nâng cao trang cá nhân của cô ta.
Rồi khi đó lại phủ nhận giả vờ bị oan và thu hút một làn sóng hâm mộ thì quả là điều đáng mừng.
Về phần Diệp Thiên, hắn chỉ có thể cười nhạt.
Hằn biết ông nội từ lâu đã phát hiện ra quả óc chó là giả, nhưng Diệp Linh là cháu gái mà ông yêu thương từ bé lớn lên, nên ông chỉ cho là cô ta có chút nghịch ngợm quá mức mà thôi.
Làm sao ông có thể làm tổn thương Diệp Linh khi nói rằng quả óc chó là giả chứ? Đương nhiên hắn không tin nhưng nhìn thấy ông nội cũng mắng Diệp Linh, cho dù là bát nước tương đối bằng nhau hắn cũng không quan tâm lắm.
“Từ nay về sau, tôi không muốn nghe thấy tiếng cãi vã nữa.
Ông Diệp buông một câu, quay người đi về phía nhà hàng.
“Hừ, tôi không nể mặt cha thì tôi cho cậu làm chó" Thím Năm nhìn Diệp Thiên rồi nhăn mặt.
Bà ta khoác tay Diệp Linh và bước đi với một nụ cười.
Diệp Thiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, trong lòng bỗng nhiên không vui.
Hắn vốn không định quan tâm nhưng hiện tại xem ra hắn phải quan tâm đến.
“Tiểu Thiên, quên đi, mấy ngày nữa chúng ta về Giang Thành đi, có chuyện gì thì bỏ qua đi.” Diệp Diệu Hà vỗ vai Diệp Thiên nói.
Dương Thục Thanh tuy rằng bất mãn nhưng cho rằng Diệp Diệu Hà không muốn gây ra chuyện khiến ông nội không vui vì gia đình họ trở về nên bà cũng không nói gì.
Diệp Thiên cười, gật đầu cùng cha mẹ đi vào nhà hàng nhưng vẫn âm thầm gửi tin nhắn cho Vũ Thiên Trường.
"Tôi sẽ làm ngay đây!" Vũ Thiên Trường trả lời Diệp Thiên bằng một tin nhắn gần như chỉ trong vài giây.
Chẳng mấy chốc mọi người đã bước vào nhà hàng.
Nhà họ Diệp đang phát đạt nên khu vực ăn uống cũng đặc biệt hơn, người lớn tuổi và người lớn tuổi ngôi cùng nhau, và thế hệ trẻ ngôi cùng nhau, điều này tạo điều kiện giao tiếp giữa các thành viên đồng trang lứa.
Kết quả là trên bàn ăn chỗ Diệp Thiên ngôi chỉ có bốn người, những người khác thà ngồi túm tụm còn hơn ngồi chung bàn với Diệp Thiên, bọn họ cảm thấy ngồi cùng với hắn là giảm giá rất lớn, làm cho bọn họ mất mặt.
Ba người cùng bàn với Diệp Thiên đều là những cô bé dưới mười bốn tuổi.
Điều này khiến Diệp Thiên cảm thấy choáng váng, có rất nhiều món ăn nhưng lại có ít hơn bốn người ăn được, các món ăn ở bàn này đều được chế biến theo tiêu chuẩn cao của khách sạn năm sao, đều là những món ăn ngon.
Diệp Thiên cùng ba cái tiểu loli miệng đầy dầu, ăn cũng không biết mệt.
"Đầu thai của một con ma chết đói.” Diệp Linh trợn mắt nhìn đầy oán hận.
Những thế hệ trẻ của gia tộc họ Diệp khác cũng nhìn chăm chăm chế giễu và khinh thường.
Biểu hiện của họ vô cùng phức tạp.
"Tại sao nhà họ Diệp lại cho ra đời một tác phẩm tuyệt vời như vậy? Tất cả đều tạo ra những nỗi buồn trong lòng.
Trên đường đi cha hắn đã luôn nhắc nhở phải kiềm chế nên hắn đã cổ không làm bất kỳ hành vi khó chịu