**********
Lúc này, ngoài cổng biệt thự nhà họ Diệp.
Tần Liên Tâm đứng đó, cô mặc áo sơ mi trắng, quần jean, kéo một chiếc vali nhỏ màu hồng.
Giống như một bông hoa giữa đồng cỏ xanh, vô cùng bắt mắt.
Làn gió mùa thu lướt qua lọn tóc của cô, vài sợi tóc xinh đẹp bay lên càng tôn thêm vẻ đẹp giống như tiên nữ giáng trần lay động lòng người.
Mấy người bảo vệ ở cổng đều ngây ra nhìn.
Không ngừng nuốt nước miếng, cảm thấy cô gái này chỉ có trên thiên đường mới có chứ trần gian thì phải hiếm mới gặp được.
Đúng là cực phẩm
Làn da đó dưới ánh nắng hoàng hôn rạng rỡ, đẹp đến mức nghẹt thở.
Mấy giây sau.
Đột nhiên bên trong cánh cổng bụi bay mù mịt, tiếng động vô cùng lớn giống như hàng vạn con ngựa giảm lên.
Một đám thanh niên bước đến khiến khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Rất nhanh khoảng hơn hai mươi thanh niên đẹp trai đã dừng trước cổng biệt thự.
Tiếng bước chân vừa dừng lại, liền nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.
“ Wow! Đẹp quá!
Sau đó không ít người cũng thốt lên như vậy.
“ Chào mọi người." Tần Liên Tâm mim cười, giơ bàn tay mảnh khảnh lên chào hỏi.
Cô biết những người này chắc chắn là chị em họ hoặc anh em họ của Diệp Thiên nên rất thân thiện chào hỏi mọi người.
Kết quả nụ cười này của cô càng làm cho đám người đang hồn bay phách lạc kia mê đảm, tâm trí ai nấy đều hưng phấn không thôi.
“ Xin chào người đẹp.
Anh là Diệp Bình vừa từ Luân Đôn trở về, nên xưng hỗ với em sao đây nhì?" Tiền lại gần là một chàng trại có dáng vẻ rất học thức, anh ta cao khảng 1m8.
Anh ta là một trong những người con trai rất đáng tự hào của chủ Diệp Thiên, tên Diệp Bình.
“ Tôi tên Tần Liên Tâm, xin chào” Tân Liên Tâm lịch sự đáp.
Một giây sau đám con nhà họ Diệp mỗi người đều muốn tranh giới thiệu: “ Tôi là Diệp Phi, đang học ở Đại học Yale Mỹ” “Tôi là Diệp Hạo, tốt nghiệp đại học Thanh Hoa.
“ Tôi là Diệp Tuyên, đang học đại học Impreal Capital Nhật “ Tôi tên Lưu Hạo Vũ, tốt nghiệp đại học khoa học kỹ thuật Impreal Capital Nhật"
Sự nhiệt tình đặc biệt của mọi người làm cho Liên Tâm cảm thấy ngại ngùng.
Cô vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho Diệp Thiên không ngờ lại là tạo bất ngờ với bản thân mình bởi sự nhiệt tình quá mức của anh em họ nhà Diệp Thiên.
Chả trách ai nấy đều học vấn rất cao, xem ra nhà của Diệp Thiên đúng là gia đình dòng dõi có học thức bao đời nay, không còn nghi ngờ gì về điều này nữa “ À đúng rồi cô Tần Liên Tâm này.
Đừng đứng bên ngoài đó nữa, trời nắng lắm mau vào trong đây đi." Diệp Bình ra ám hiệu tay mời lịch sự, cũng không hỏi có phải cô đi nhầm nhà hay không, cứ mời vào đã rồi tính sau.
“ Cô Liên Tâm, để tôi giúp cô kéo vali.
Chắc cô kéo cũng mệt rồi.” Diệp Hạo không quan tâm Tần Liên Tâm có đồng ý hay không cứ giật lấy vali từ tay cô, còn nhân cơ hội đó chạm nhẹ vào ngón tay xinh đẹp của cô.
“Cảm ơn." Tần Liên Tâm rụt tay lại giống như bị điện giật, bối rồi nói một tiếng cảm ơn
Vậy là cô được mời vào trong trong sự tiếp đón của mọi người như một minh tinh.
Đúng lúc này trong phòng khách vang lên những tiếng xôn xao * Đám trẻ con nghịch ngợm, nghe thấy có gái đẹp bèn chạy ra bên ngoài.
Quản gia cũng hơn 70 tuổi rồi nên mất thẩm mỹ cũng có vấn đề, nhìn cô gái mập tròn tròn cũng nói là người đẹp." Thim tư của Diệp Thiên khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ không thèm quan tâm nói.
"Đúng là cô gái đẹp, không mập mà còn cao nữa đó.
Dáng người như người mẫu vậy." Ông quản gia mặt ngây thơ nhận xét.
* Xinh đẹp thế à? Có xinh được bằng Diệp Linh nhà chúng ta không? Diệp Linh nhà chúng ta là đại minh tinh kìa, hơn một triệu fan hâm mộ theo dõi trên facebook đó?” Thím năm tranh thủ khoe khoang con gái.
Đúng đó, tôi nói cho ông quản gia này.
Con gái nhà họ Diệp chúng ta ai nấy cũng xinh đẹp như hoa, bên ngoài còn có ai đẹp hơn sao? “Theo tôi thấy quản gia nhất định là nhìn từ xa rồi.
Hầy, chỉ cần người cao và dáng dấp không tồi thì bảo là người đẹp.
Nếu mà nhìn gần ấy nói không chừng mặt lại đầy góc cạnh ra"
Thím cả và thím hai cũng bày ra bộ dạng không quan tâm.
Diệp Linh cười lạnh nói: “ Quản gia, mắt nhìn người của ông rất nhầm lẫn.
Đợi chút nữa đảm anh Diệp Hạo nhìn tận mắt rồi, nếu như cô Tần Liên Tâm kia mà không xinh bằng Diệp Đình thì đừng trách tôi mắng nhiếc ông nhé "
Diệp Đình được cho là người xấu nhất nhà họ Diệp nên Diệp Linh lấy Diệp Đình ra để so sánh, Diệp Đình nặng hơn 75kg, khi nghe thấy liền xị mặt xuống
Nhưng quản gia cười nói: “ Cô Diệp Linh, cô nên thu lại dáng vẻ thách thức của cô đi và chuẩn bị tinh thần thì hơn.
Phòng khi gặp mặt cô Tần Liên Tâm kia lại ngại không biết giấu mặt vào đầu Ông làm quản gia ở đây từ lúc Diệp Linh còn chưa sinh ra nên ông ta cũng không ngại làm cô ta xấu hổ.
Kết quả Diệp Linh vừa nghe thấy đã tức giận, bất mãn nói: " Ý của ông là tôi không xinh đẹp bằng cô Tần Liên Tâm kia đúng không?” * Đúng.
Một trời một vực, không thể so sánh” Quản gia quay ngoạt đầu đi.
“Ông ông." Diệp Linh tức điên lên
Thím năm tức giận với quản gia: " Diệp Linh nhà tôi đường đường là tiểu hoa đản nổi tiếng trong giới giải trí, mặc dù không được xếp vào hàng với tứ đại mỹ nhân của Hoàng gia nhưng cũng không phải hạng tâm thường.
Ông nói nhan sắc của nó.
một trời một vực với cô kia là hạ thấp nghiêm trọng danh dự của Diệp Linh nhà chúng tôi rồi đó.
Tôi hỏi ông có ý gì hả?” * Quả thật là khác một trời một vực.
Lão quản gia vẻ mặt kiên định nói.
Thím Năm lúc đó càng thêm tức giận: “ Có phải ông có thành kiến gì với Diệp Linh nhà tôi không? Nên mới cố ý chọc tức nó như thế.
Tôi nói cho ông biết
Ông lão bực mình nói: “Được rồi, ông Lưu tuy già rồi nhưng mặt vẫn chưa hoa, ông ấy cũng có lòng tốt nhắc nhở các con đừng nên tầng bốc Diệp Linh lên cao quá.
Có ngã chỉ tôi ngã đau hơn thôi, nói thế nào cũng không thấy lọt tai." * Hừm" Mẹ con Diệp Linh không nói được gì nữa đành im lặng.
Cho rằng ông lão đang bênh quản gia.
Cứ để gặp xong hằng nói, nếu mà cô Tần Liên Tâm kia không xinh bảng Diệp Linh thì lúc đó tìm ông quản gia tính số cũng chưa muộn.
Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng ồn vọng tới.
Nhìn gần thì là một nhóm con cháu nhà họ Diệp đang vây xung quanh một cô gái đang bước vào.
“Cô Liên Tâm, cô xem.
Đây là ông nội tôi." Diệp Bình nhẹ nhàng chỉ tay về phía ông lão nói.
Nghe thấy tiếng con trai, thím tư lập tức ra xem.
Khi vừa nhìn thấy Tần Liên Tâm, bà thốt