**********
Hàn Quân Trạch vừa mới nói xong những lời này, nhóm Thẩm An Kỳ và Trần Khải lập tức nhìn Hàn Quân Trạch như nhìn một người chết, chỉ cảm thấy tên này chán sống rồi, còn dám đụng vào vảy ngược của rồng.
Phải biết là cái mặt nạ kia đang che đi nỗi đau xót của Tân
Liên Tâm, cũng đang che giấu tình yêu của Diệp Thiên dành cho Tần Liên Tâm, ai dám thảo cái mặt nạ này ra, Diệp Thiên lập tức giết chết người đó! Mà Tần Liên Tâm nghe Hàn Quân Trạch nói xong, cảm giác như có người muốn vạch vết sẹo của cô ra, cô tức giận ngứa răng, đột nhiên rất muốn mở miệng măng lại Hàn Quân Trạch.
Diệp Thiên lập tức ôm vai cô, lạnh lùng nhìn Hàn Quân Trạch: "Sự bất quá tam, nếu muốn chết thì cứ việc nói thêm lần nữa.
“Ha ha!" Hàn Quân Trạch tức quá hóa cười, hai tay chống nạnh, giả cool ngầu nói: "Có phải tôi nghe lầm rồi không.
Anh cũng dám uy hiếp tôi? Ông đây cười chết mất.
Sau đó, anh ta lập tức nổi giận nói với Diệp Thiên: “Nhóc con, mẹ bà nó mày có biết tao là ai không, mày ăn gan hùm mật báo à?"
Diệp Thiên lạnh nhạt nói: “Tao chưa từng ăn gan hùm mật báo, nhưng tao thường anh gan kỳ lân tim rồng.
Cho dù mày là thắng nào, chọc tạo điên lên tạo sẽ giết mày chết" Phut
Hàn Quân Trạch phụt cười.
Ngay cả Tân Liên Tâm cũng bị Diệp Thiên chọc cười, chỉ cảm thấy chồng của cô khi nghiêm túc cãi nhau với mấy cậu ấm ngông cuồng giả ngầu trông vô cùng đáng yêu, cho nên tâm trạng của cô cũng lập tức vui vẻ hơn nhiều.
Sau khi cười điên cuồng một lúc rồi, Hàn Quân Trạch nhận không được nói: "Mẹ bà nó mày là tháng hề à? Thường xuyên anh gan kỳ lân tim rồng, mẹ nó mày từng nhìn thấy rằng với kỳ lần hả? Còn đòi giết tao, có ngon thì mày thử đi!" “Thử thì thử." Diệp Thiên nhìn Taketaro Sato, ra lệnh: “Taro, xé nát miệng thắng đó ra cho tôi.” Hàn cũng lười đi chứng minh là hắn đã từng anh qua gan kỳ lần tim rồng hay chưa, khi ở Tiên giới, mấy món nhằm rượu của hãn đa phần đều là hai món này, đương nhiên là còn có móng phương nữa.
“Vâng, cậu Diệp." Taketaro Sato nhận lệnh của Diệp Thiên, lập tức bước về phía Hàn Quân Trạch, tuy ông còn đang bị thương, nhưng cho dù lạc đà có gầy thì khung xương vẫn to hơn một con ngựa, đánh đảm Hàn Quân Trạch như đang chơi đùa với một thằng nhóc ba tuổi mà thôi.
“Mẹ nó mày cũng gan thật." Hàn Quân Trạch không ngờ Diệp Thiên thật sự dám gọi người đi qua đây đánh anh, lập tức vung tay lên nói: “Hắc Hồ, đập chết cái ông Taro chó chết này đi, sau đó thảo mặt nạ của cô gái xinh đẹp kia xuống cho tôi.
“Vâng, cậu chủ.
Người đàn ông vạm vỡ tên Hắc Hổ lập tức năm chặt năm đấm, đập mạnh lên mặt Taketaro Sato.
Shh!
Lúc này có một nhóm người Nam Việt đến thu mua dược liệu bước vào, vừa nghe thấy tên Hắc Hổ, lập tức không nhịn được mà suýt xoa.
“Là Hắc Hổ được gọi ta gọi là Vua Hổ vùng Đông Bắc sao?" “Người kia chính là Hàn Quân Trạch, là cậu cả của của nhà họ Hàn – gia tộc lớn nhất thành phố Băng của chúng ta, Hồ Đông Bắc từng quậy banh biên giới nước Nga, sau này lại bị ông cụ Hàn – bá chủ vùng Đông Bắc – thu phục về làm người hầu nếu như tôi đoán không sai thì Hắc Hổ này chắc chắn là Hoàng Hắc Hổ - Vua Hổ vùng Đông Bắc rồi." “Trời đất, mấy người này là người nơi nào vậy, ngay cả cậu cả Hàn mà cũng dám chọc, đúng là không muốn sống nữa, bây giờ Vua Hổ vùng Đông Bắc đã ra tay, bọn họ sắp tiêu đời rồi.".
truyện đam mỹ
Ông chủ cửa hàng cũng bị dọa sợ, vội vàng cản ở giữa hai người, đầu tiên là quay sang nói với Hạc Hồ.
"Anh Hồ, anh là người lớn rộng lượng, làm ơn đừng đánh nhau.
Ở vùng này có ai mà không biết tiếng tăm của anh Hổ anh lúc trước chứ, ông Sato đến từ Nhật Bản, có lẽ ông ấy không quen biết anh, anh đừng Chương nhất với ông ấy
Sau đó lại nói với Taketaro Sato: “Ông Sato, anh Hổ là người rộng lượng, ông mau mau đi xin lỗi, sau đó dẫn người của ông đi mau đi, nhất định đừng có gây chuyện với cậu cả Hàn, có lẽ ông không biết, anh Hồ từng là một tên cướp hung ác có tiếng, trên tay cũng không biết đã dính máu của bao nhiêu người rồi."
Hai câu nói cuối cùng, ông chủ tiệm thuốc nói bằng giọng rất nhỏ.
"Hừ." Nhưng không ngờ Taketaro Sato lại hừ lạnh nói: "Tôi mặc kệ cậu ta là hổ gì, cậu Hàn gì, chủ nhân nhà tôi bảo tôi làm gì thì tôi làm đó.
Ông đừng cản tôi." “Cái gì?” Ông chủ tiệm thuốc hết hồn, không thể tin nổi mà quay sang nhìn Diệp Thiên nói: “Ông Sato, cậu ta là chủ nhân của ông?"
Phải biết là tuy Taketaro Sato không chơi lớn như Hàn Quân Trạch, nhưng lần nào đến trấn này mua thuốc cũng tiêu hết bốn năm trăm triệu đô la mỹ để mua thuốc, có thể nói trong số những người nước ngoài chuyên mua bán dược liệu, ông cũng thuộc top mười người tiêu tiền nhiều nhất.
Mà người thanh niên này lại là chủ nhân của ông, có thể thấy được thân phận của người thanh niên này cao quý đến cỡ nào, có lẽ cũng chẳng thua kém gì cậu cả Hàn đâu.
“Không sai, cậu ấy chính là chủ nhân mà tôi kính trọng nhất, ai dám vô lễ với chủ nhân tôi, tôi sẽ đánh người đó tàn phế ngay lập tức!” Taketaro Sato vỗ ngực nói.
"Ha ha ha!"
Lúc này Hàn Quân Trạch lại cười ha hả: “Nếu như ông biết được ông nội của tôi là bá chủ vùng Đông Bắc, chiếm giữ tâm phần việc buôn bán dược liệu ở Đông Bắc, hơn nữa còn là người mạnh nhất Đông Bắc, còn được gọi là ông vua vùng Đông Bắc Hàn Minh Chương, vậy ông có còn dám nghe lời chủ nhân của ông nữa không?”
Lại không ngờ cậu ta vừa mới cool ngầu nói xong mấy lời đó, đã bị Taketaro Sato vả mặt bôm bốp, chỉ nghe Taketaro Sato khinh thường nói: "Khi Hàn Minh Chương nhìn thấy tôi cũng đều phải kính trọng tôi ba phần, ở trước mặt chủ nhân của tôi thì ông ta cũng chả là cải thả gì, tôi khuyên cậu lập tức quỳ xuống xin lỗi chủ nhân tôi ngay, nếu không thì cho dù ông nội cậu có đến cũng không cứu được cậu!”
Ghê gớm thật
Taketaro Sato vừa mới nói xong, mấy người mua bán được liệu nước Nam Việt đều vô cùng khiếp sợ.
Ông ta chỉ là một con chó của người khác, vậy mà dám nói khi ông cụ Hàn nhìn thấy ông ta còn phải kính trọng ba phần sao? Lại còn dám nói ông cụ Hàn chả là cái thá gì trước mặt chủ nhân của ông ta nữa.
Má ơi! Cái tên người Nhật Bản này cũng dám khoác lác thật dó! “Mẹ bà nhà ông!” Hàn Quân Trạch cũng tức điên lên vì những câu nói của Taketaro Sato, vung tay lên quát lớn: “Hắc Hồ, đánh chết mấy tên nói khoác không biết ngượng này cho tôi!” “Vâng, cậu chủ." Hoàng Hắc Hổ đột nhiên nằm chặt hai tay lại, phát ra tiếng nổ bôm bốp như tiếng pháo trúc, sau đó xoa tay lăm le bước về phía Taketaro Sato.
Thấy vậy, ông chủ tiệm thuốc đã ngửi được mùi thuốc súng, cũng biết ông không thể nào ngăn cản được tình huống này nữa, chỉ đành thở dài lùi về một góc.
“Nói khoác sẽ bị người ta đánh chết, lần này anh Hồ chắc chắn sẽ đập chết cái tên Nhật Bản này." “Nói khoác chỉ sướng được một lúc, chống mặt lên xem ông ta sẽ gặp phải hậu quả thế nào." “Dám chống đối với cậu Hàn thì chẳng khác nào tự thọc tay vào ổ điện, không chết cũng tàn" Cả đám người mua bán dược liệu bàn tán ồn ào, trên mặt hiện lên vẻ hả hê,
Chỉ chớp mắt, Hoàng Hạc Hồ đã chạy đến trước mặt Taketaro Sato.
“Đi chết đi!" Hoàng đập một quyền qua, ai cũng có thể nhìn thấy được một luồng gió mạnh mẽ gào thét phóng qua
Thấy vậy, Hàn Quân Trạch ý lớn tiếng nói với Diệp Thiên: “Chờ người hầu của tao đánh chết người hầu của mày rồi, lát nữa tao sẽ tính số với mày!"
Kết quả anh ta vừa mới nói xong, lập tức nhìn thấy một cảnh vô cùng hoảng sợ.
Chỉ thấy Taketaro Sato nhắc một tay lên, nhẹ nhàng năm lấy của Hoàng Hắc sau đó lại duỗi một cánh tay khác ra, đánh lên