**********
Ông ta vừa nói xong, Hàn Quân Trạch và Tô Dương đang đứng ngó ở bên ngoài lập tức quay sang nhìn Taketaro Sato, trong mắt đầy hận ý.
Hai người bọn họ vẫn chưa quên, người móc mắt, đánh gãy chân bọn họ chính là Taketaro Sato.
“Taketaro Sato, dù sao ông cũng là Quyền Hoàng Nhật Bản, là nhân vật lớn nổi tiếng một phương, bây giờ lại hạ tiện đến mức làm chó săn cho người ta, đúng là làm cho giới võ thuật Nhật Bản cảm thấy xấu hổ.
Loại người như ông không xứng để sống trên đời này!" Hàn Quân Trạch đổ dầu vào lửa.
“Đúng đó, mở miệng là chủ nhân, khép miệng cũng chủ nhân, ông làm chó săn cũng trung thành thật đó, mẹ nó tôi còn thấy xấu hổ thay cho ông!” Tô Dương nói.
Quả nhiên, sau khi hai người bọn họ đổ dầu vào lửa, đảm võ sư Nhật Bản hoàn toàn nổi điên.
“Taketaro Sato, không ngờ là ông lại sa đọa đến nông nỗi này, ông đã không xứng làm công dân của đế quốc nữa!” “Hôm nay chúng tôi nhất định phải giết chết ông, dùng máu của ông để rửa sạch sự ô nhục của giới võ thuật trong đế quốc
Một nhóm võ sư Nhật Bản vô cùng tức giận rút đạo võ sĩ ra.
Thấy vậy, Taketaro Sato quát lên: "Tôi có nỗi khổ riêng, biển đi chỗ khác đi, đừng ép tôi phải ra tay!"
Ông đúng là không còn cách nào khác, ông đã bị Diệp Thiên hạ huyết chủ, chỉ cần Diệp Thiên không vui, hắn có thể lấy mạng ông bất cứ lúc nào, vì giữ mạng sống, ông chỉ có thể làm người hầu cho Diệp Thiên, chỉ có như vậy mới có thẻ ngu ngon, nếu không ông cũng rất lo lắng không biết khi nào ông sẽ đột ngột chết đi.
Lúc đầu ông cũng rất kháng cự việc này, nhưng sau khi ăn một viên đạn dược của Diệp Thiên rồi khôi phục lại toàn bộ vết thương, ông lập tức bội phục Diệp Thiên sát đấy, tin tưởng chắc chắn là ông đã theo đúng người, cho rằng năng lực của Diệp Thiên có lẽ còn kinh khủng hơn những gì ông từng tưởng tượng.
“Ha ha hạ" Có võ sư Nhật Bản cười to nói: “Ông đã phế đến mức võ sư hóa cảnh đỉnh phong còn đánh không lại, còn có năng lực nói không khách khi với bọn tôi?"
Ngay sau đó, võ sư Nhật Bản kia giơ thanh đao võ sĩ lên cao, dữ tợn nói: “Tôi sẽ cho ông chết một cách dứt khoát
Nói xong, ông ta chém một đao xuống.
“Taketaro Sato, cuối cùng ông cũng chịu quả báo rồi!” Thấy mấy võ sư Nhật Bản đã ra tay, Hàn Quân Trạch và Tô Dương đều nhịn không được kích động kêu lên, giống như chỉ ngay sau giây tiếp theo là có thể nhìn thấy cảnh máu của Taketaro Sato bằn văng tung tóe khắp nơi, hận thù của bọn họ cũng sẽ tiêu tán đi một ít.
Nhưng không ngờ hai người bọn họ vừa mới nói dứt lời, Taketaro Sato lại nhắc tay lên, nhẹ nhàng chụp được thanh đạo võ sĩ đang chém về phía trán ông.
Hú?
Võ sư Nhật Bản kia nhíu mày lại.
Đúng lúc này, Taketaro Sato lại năm chặt tay lại, thanh đao võ sĩ kia lập tức biến thành mảnh nhỏ.
Không đợi võ sư Nhật Bản kia xoay người, Taketaro Sato đã phất tay áo ra, một cổ khi kinh khủng bố quét ra ngoài.
Chỉ trong tích tắc, mười mấy võ sư Nhật Bản đã bị tay áo của ông quét ra ngoài hơn mười mét.
"Det!" Hàn Quân Trạch và Tô Dương nhịn không được chửi tục một cầu, ánh mắt nhìn về phía Taketaro Sato đầy phức tạp, chưa đủ cảm giác kinh ngạc, khiếp sợ, không tin.
Không phải chỉ cần võ sư hóa cảnh đỉnh phong là có thể đả thương ông ta một cách dễ dàng sao, sao chỉ mới hai ngày trôi qua mà ông ta đã trở nên mạnh đến vậy rồi, sao chỉ dùng một tay áo đã quét bay được nhiều cao thủ Nhật Bản như vậy chứ? Không lẽ...!Ông ta khỏi hẳn rồi? “Hai tên ngu ngốc, có phải thấy ngạc nhiên làm không?” Taketaro Sato nhìn Hàn Quân Trạch và Tô Dương cười lạnh hỏi.
Hai người lập tức liếc nhìn nhau.
Ngay sau đó, hai người nhấc chân định bỏ chạy.
"Định chạy à, không có cửa đầu, chờ chủ nhân của tôi xử lý hai người đi." Taketaro Sato hừ lạnh, nhảy ra xa hơn hai mươi mét, xách hai người lên như xách gà con, sau đó quăng mạnh xuống đất, quãng ngã hai người như hai con chó chết.
Mà lúc này, ở trên không trung cao mấy chục mét.
Sau khi trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, Mã Thiên Kiêu đổ mồ hôi đầm đìa, khó tin mà nhìn Diệp Thiên nói: "Không ngờ tu vi võ thuật của cậu lại khủng khiếp như thế, không ngờ lại có thể đánh với tôi một trăm chiêu mà còn chưa phân thắng bại, cậu đúng là yêu nghiệt mà!"
Ông đã chấn động rất lớn trước thực lực của Diệp Thiên.
Phải biết là ông chính là võ tôn thần cảnh đỉnh phong, phải dựa vào thiên phú và tiền tài tu luyện vất vả hơn năm mươi năm mới có được tu vi như hiện tại.
Nhưng Diệp Thiên thì sao, cũng chỉ xấp xỉ con của ông, con của ông cũng chỉ là võ sư nội kình đại thành mà thôi, còn Diệp Thiên lại có thực lực của thần cảnh đỉnh phong rồi.
Chênh lệch thế này hoàn toàn có thể nói là như trời với đất.
Dựa theo lịch sử võ thuật ghi lại, trong suốt mấy ngàn năm qua, chưa từng có người hai mươi tuổi nào vào đến thần cảnh cá.
Cho nên ông còn nghi ngờ Diệp Thiên không phải là người là yêu nghiệt.
Nhưng Diệp Thiên lại cười ha ha: “Nếu ông biết được tôi đang dắt chó, ông sẽ còn kinh ngạc hơn nữa." “Dắt chó?" Sắc mặt Mã Thiên Kiêu lập tức trở nên lạnh lùng vô cùng khó coi.
“Đúng đó, dắt chó" Diệp Thiên nói: “Dắt đám chó ngu ngốc bên dưới, để bọn họ tư căn nhau."
Mã Thiên Kiêu theo bản năng nhìn xuống bên dưới.
Quả nhiên, đảm người bên dưới vì cái thùng chứa dược liệu mà quậy thành một đảm, thậm chí dưới mặt đất cũng đã có bốn năm mươi cái xác chết rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Thiên lại làm Mã Thiên Kiều tức điên.
“Cho nên tôi mới giỡn chơi với con chó điện là ông một trăm chiều, nếu không chỉ cần ba chiêu là tôi đã có thể giết chết ông như giết gà rồi." Diệp Thiên nghiền ngâm nói.
“Cậu!” Mã Thiên Kiêu lập tức trở nên vô cùng hung ác: "Cậu dám nói tôi là chó điên? Còn dùng ba chiều là giết chết tôi như giết gà sao? Có ngọn thì cậu cứ giết thử cho tôi xem!
Ông thật sự không tin Diệp Thiên có thể dùng ba chiêu giết chết ông, nếu thật sự là vậy, vậy không lẽ Diệp Thiên đã đến tu vi thần cảnh viên mãn rồi sao? "Vậy tôi đánh một chiêu để ông nếm thử trước đã." Diệp Thiên không có quyết định sử dụng tiên pháp, mà cở thể chỉ hơi lóe lên lao về phía Mã Thiên Kiêu giống như mãnh hổ vô mồi, đánh một quyền thật mạnh lên ngực Mã Thiên Kiêu “Tốc độ nhanh thật.” Trong lòng Mã Thiên Kiêu hoảng sợ, tập hợp toàn bộ sức mạnh cơ thể đánh một quyền ra đón đầu nằm đấm trắng tinh như ngọc của Diệp Thiên.
Giây tiếp theo, hai năm đầm một lớn một nhỏ, một đỏ một trắng đã chạm vào nhau.
Đùng! Giống như sao hỏa đụng trái đất, một tiếng nổ thật lớn vang lên, làm cho tất cả những người bên dưới đều sửng sở, giống như là bị dọa giật mình đến mất hồn mất vía rồi.
Ngay sau đó, một tiếng a đầy đau đớn vang lên, Mã Thiên Kiêu giống như đã phải chịu một đòn quá mạnh, cơ thể liên tục lại nhanh ra phía sau, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, đau đến cỡ nào thì chỉ có mình Mã Thiên Kiệu là rõ ràng nhất.
Nhưng mặt của Diệp Thiên lại vẫn rất bình tĩnh, hàn có nhị trọng đạo thể, lực phòng ngự cực kỳ cao, cho nên hắn không hề cảm nhận được chút đau đớn nào cả.
“Tiếp tục
Chỉ trong chốc lát, Diệp Thiên lại quát nhỏ một tiếng, cơ thể lại lóe lên lần nữa, bay