**********
Người phụ nữ của ta mà các ngươi cũng dám động vào, bạn mày chán sống quá rồi
Câu nói này như sấm rền, vang bên tại của tất cả mọi người trong phòng, củ chấn động đó đã khiến cho não của tất cả mọi người bị choảng tạm thời.
"Ai đó?"
Đến lúc Andrew và hai nữ sát thủ kịp phản ứng, thì bọn họ nhìn thấy một chàng trai da vàng xuất hiện trên giường, đồng thời anh ta cũng đã cắt dây trói tay chân của Thẩm An Kỳ, lúc này anh ta đang giúp Thẩm An Kỳ kéo chiếc jeans đã bị tụt xuống đầu gối lên.
"Diệp Thiên?"
Thẩm An Kỳ không dám tin khuôn mặt quen thuộc đang hiện hữu trước mắt mình, nỗi tuyệt vọng trong lòng lập tức biển mất lúc nào không hay biết, thấy anh nhẹ nhàng kéo chiếc quần jean lên, cô bật khóc.
Cô không thể tin được rằng anh ấy có lúc cũng dịu dàng với mình như vậy.
Càng không tin được rằng ngay tại thời khắc mà cô cần anh ấy nhất, anh ấy lại xuất hiện.
Đến mức cảm thấy anh ấy chỉ là đến giúp mình đúng lúc, cô cũng không thể tin được đó là sự thật.
“A...!Diệp Thiên.
Không phải em đang mơ đúng không?" Thẩm An Kỳ vui mừng đến phát khóc nói, cô xúc động vì bạn trai của mình đã đứng ra bảo vệ mình vào đúng lúc cô cần anh nhất.
“Đương nhiên là không rồi." Diệp Thiên giúp cô cài nút quân jean, cười với cô.
Trong giây tiếp theo, Diệp Thiên ngửi thấy được một làn gió thơm vô cùng êm dịu, thoang thoảng lướt qua mũi mình.
Thẩm An kỷ lao vào vòng tay của Diệp Thiên, ôm chặt lấy cổ anh, cô vùi đầu vào bờ vai rộng của anh, sụt sịt khóc lóc, như thể cô đã tìm được người để giải bảy hết những nỗi uất ức bấy lâu nay.
“Mày là Diệp Thiên?” Andrew đến bây giờ mới mở miệng hỏi, cùng lúc đó của phòng ngủ đã bị đã tung ra.
Một nhóm sát nhân tiến vào trong phòng ngủ.
Diệp Thiên không đáp lại Andrew, mà anh nhẹ nhàng đẩy Thẩm An Kỳ ra, chỉnh lại áo cho cô, nói: "Cô ngôi ở đây một lát, tôi đi tính sổ với bọn nó.
“Ừm Ừm." Thẩm An Kỳ gật đầu liên có Diệp Thiên ở đây, anh cho cô cảm giác an toàn không ai có thể thay thế, dù cho có ở trong vực thẩm địa ngục, cô cũng không cảm thấy sợ hãi.
Sau đó, Diệp Thiên chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía đảm người của Andrew, nụ cười điềm đạm trước đó biến mất hoàn toàn, trên mặt bấy giờ tỏa ra toàn là sát khí.
Cho dù đám người Andrew đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ bấy giờ của Diệp Thiên, bọn họ cũng không khỏi sợ hãi mà lui về phía sau vài bước.
Sát khí nhiều kinh khủng!
Trong thâm tâm bọn chúng sợ hãi vô cùng.
"Hèn gì những người có thể lực lớn đó không tự mình làm, mà lại bỏ ra số tiền lớn như vậy để thuê Thiên Nộ chúng ta giải quyết.
Xem ra người đáng gờm hơn ta tưởng.
Có thể xuất hiện trước mặt ta mà không bị một ai phát hiện ra, quả nhiên rất có bản lĩnh." Andrew nói “Tao cho bọn mày hai sự lựa chọn, bọn mày muốn tự sát hay để ta đích thân tiên bọn mày?" Diệp Thiên lạnh lùng hỏi.
Andrew cười nói: "Tao chỉ là bất ngờ mà thôi, chứ không hề sợ mày, mày đừng tưởng tạo cho mày thể hiện một chút là mày lên mặt tự đắc, cách để lấy cái mạng chó của mày bọn tao đã chuẩn bị sẵn rồi!"
Nói đến đây, hắn xua tay ra lệnh: "Hành động đi
Bằng bằng băng!!!
Hơn một chục tên sát thủ lập tức đồng loạt nổ súng.
Tuy nhiên, thứ được bản ra không phải là một viên đạn thông thường mà là một đầu đạn có các chất độc liều lượng cao như thuốc mê, khí độc và nọc độc.
Những sát thủ này đủ thông minh để biết, muốn đối phó với những võ sĩ từ tông sư trở lên thì dùng đạn thông thường là không thể, bởi vì cơ thể của những võ sư rất cứng cáp và mạnh mẽ, và những viên đạn thông thường không thể bàn xuyên qua được.
Do đó, Thiên Nộ đã phát triển nhiều loại đạn khác nhau cho nhóm người đặc biệt này, những viên đạn này mang theo khi độc hoặc nọc độc, sau khi viên đạn được bắn, khí và nọc độc sẽ phát nổ.
Một khi chiến binh hít phải khí độc hoặc bị nọc độc bản lên người.
Trong những viên đạn đó chứa khí độc hoặc nọc độc, mà chỉ cần một miligam là đã có thể giết chết một con bỏ.
Nó sẽ xâm nhập vào cơ thể võ sĩ, từ đó giải quyết võ sĩ một sách triệt để
Kể từ khi tổ chức Sát Thủ Thiên Nộ phát minh ra những quả b khi và nọc độc này.
Đã có ít nhất hơn một trăm võ sĩ trên cấp độ Tông Sư đã chết vì loại đạn này.
Bất luận võ tướng của bạn tập hợp khí để tạo thành lá chắn bảo vệ, khí độc và nọc độc sẽ ăn mòn lá chắn, thậm chí nếu võ sĩ nín thở, khí độc và nọc độc cũng sẽ xâm nhập vào cơ thể qua các lỗ chân lông.
Vì vậy, chính xác mà nói, chỉ cần những quả b khí độc và nọc độc này được bắn vào võ sĩ, thì không một võ sĩ nào có thể sống sót.
Chí ít thì trong những trận chiến của Thiên Nộ với các võ sĩ từ lúc triển khai sử dụng loại đạn này, không một lần nào thất bại, có thể gọi là bách chiến bách thắng.
Chính vì vậy, Thiên Nộ được mệnh danh là tổ chức sát thủ đáng sợ nhất thế giới.
Đây cũng là lý do tại sao những thế lực đó đã treo những phần thưởng khổng lồ cho Tổ chức sát thủ Thiên Nộ để giết Diệp Thiên, và đó cũng là lý do tại sao Andrew biết Diệp Thiên rất đáng sợ nhưng lại không hề sợ hãi.
Dù cho có mạnh mẽ và đáng sợ đến đầu, cũng trở thành cái xác chỉ sau một phát ban.
Qua nhiên, Diệp Thiên đã đánh giá thấp bọn chúng.
Đối mặt với từng hàng đạn bắn tới, Diệp Thiên tạo một bức tường bảo vệ trước mặt theo bản năng, định chặn những viên đạn này lại, sau đó để những viên đạn này bắn ngược lại ra ngoài.
Giết hết toàn bộ kể cả những võ sĩ không phải là sát thủ.
Nhưng không ngờ được rằng, ngay khi những viên đạn này chạm vào bức tường bảo vệ, chúng nổ tung từng cái một, khí độc và nọc độc lập tức xuyên vào tưởng bảo vệ, bao phủ Diệp Thiên.
"Không ổn rồi."
Diệp Thiên nhận ra nguy hiểm, sắc mặt lập tức thay đổi, anh phất tay áo một cái, một