**********
"Assam đã chết rồi sao?"
Sau năm phút im lặng, mới có người hoảng hốt lên tiếng.
“Đương nhiên là chết rồi, bạn trai của tôi cũng không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì không ai tránh khỏi cái chết" - Lúc này Thẩm An Kỳ vui vẻ nằm lấy tay Diệp Thiên, tự hào nói.
Trong đầu chỉ nghĩ về hành động giết Assam của Diệp Thiên ban nãy quá đẹp trai
Ngay cả cô cũng không ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể giết phân thân của Asam một cách dễ dàng như vậy.
Không ngờ, đầu ngón tay của hắn còn có thể phóng điện.
Người đàn ông này thực sự rất tuyệt vời! Lòng cô ngập tràn cảm giác tự hào.
Cả đại sảnh vang lên "Lợi hại, thật lợi hại!" vỗ tay không ngớt.
"Không ngờ là giấu tài, có nội công đáng sợ như vậy!" "Cậu ấy gần như đã giết chết phân thân của Assam trong tích tắc, thật đáng kinh ngạc! Quá giỏi.
"Đây mới chính là cao thủ thật sự."
Ngay cả ánh mắt của Muto Shinaki nhìn Diệp Thiên lúc này cũng khác, tựa như đang nhìn thấy thần tiên cao cao tại thượng, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tuy nhiên, câu tiếp theo lại khiến mọi người cảm thấy vô cùng chấn động.
"thấy Diệp! Ngài có phải là thầy Diệp đến từ Nam Việt không?" - một vị trưởng lão bên cạnh Choi Hyun-in run rẩy chạy tới chỗ Diệp Thiên trịnh trọng hỏi.
Cái gì!?? Người này chính là thầy Diệp Bắc Minh sao?
Tất cả mọi người đều sững sở, hoài nghi nhìn Diệp Thiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, kinh ngạc, chấn động không thể tin được và nhiều biểu cảm phức tạp khác, “Lão Lý, hàn, hàng là thấy Diệp?" - Choi Hyun in toàn thân chấn động, lời nói trở nên sửng sốt, kinh hoàng nhìn Diệp Thiên.
Hàn hai mươi tuổi, là võ tôn, cũng thông Thiên Đạo, lại còn nói được tiếng Trung.
Ngoại trừ thấy Diệp ra, ta thật sự không thể nghĩ tới trên đời có thanh niên nào lại có nội công đáng sợ như vậy nữa." - Lão Lý nói.
Câu vừa thốt ra ra, mọi người lại gật đầu lia lịa, cảm thấy vô cùng có lý.
"Không tệ!” - Lúc này, Thẩm An Kỳ mạnh dạn khẳng định “Bạn trai tôi chính là thấy Diệp
Đùng!
Lời nói ra giống như sét đánh ngang tai, tất cả mọi người đều sợ hãi run lên, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được mà quỳ xuống.
"Bái kiến thầy Diệp "Bãi kiến thầy Diệp! "Bái kiến thấy Diệp!
Mọi người đều đã quỳ xuống cúi đầu nói.
“Dậy hết đi.
- Diệp Thiên nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn thấy Diệp!” - Mọi người đồng loạt đứng lên, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khác hẳn, vô cùng vui sướng như nhìn thấy thần tiên hạ phàm.
Nhưng Muto Shinaki lại run lên, chạy đến quỳ bên gối Diệp Thiên: "thấy Diệp, con có mặt không biết Thái Sơn, không biết ngài đại giả quang lâm.
Nếu biết là ngài, con nhất định không dám xúc phạm đến xin ngài hãy bỏ qua cho con lần này!”
Ông ta sợ đến mức tè ra quân.
“Chỉ là con sâu cái kiến, ta vốn không thèm quan tâm đến Diệp Thiên phất tay áo một cái, Muto Shinaki liên lần xa mấy chục mét.
“Đội ơn thấy Diệp!” - Muto Shinaki giống như được đại xã, lại quỳ xuống, cả người nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy vẫn còn được sống thật là tốt.
Choi Hyun-in nhanh nhảu đi tới bên Diệp Thiên, trên mặt nở nụ cười.
"Hoan nghênh thấy Diệp đại giả quang lâm, thật là quý hoá, là vinh hạnh của kẻ hèn Choi Hyun-in này!
Choi Hyun-in đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liên nói: "Đúng rồi, không phải thầy Diệp muốn ta bảo đảm trong vòng mười năm con gái của ta phải bảo toàn trình tiết sao, ta hứa với ngài.
Đừng nói là mười năm, ngay cả một trăm năm ta cũng hứa với ngài!”.
Sau đó, ông ta trịnh trọng tuyên bố "Kể từ hôm nay, ngoại trừ ngài sẽ không có bất cứ kẻ nào động vào con gái tôi! Tôi cũng không cho phép con gái tôi kết giao với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài ngài."
Đùa chứ, thầy Diệp không để cho con gái ông mất trinh tiết nghĩa là đã nhìn trúng con gái ông, đây chính là phần phước mà con gái ông có được.
Dù cho thầy Diệp chỉ xe, nó là một món đồ chơi cũng là vinh hạnh lớn lao đối với nó.
Phải biết rằng hiện nay thấy Diệp là người có thực lực cao cường nhất trong giới võ lâm, con gái ông có một người yêu tài giỏi như vậy thì những người muốn gây sự với nhà họ Choi cũng không dám nữa.
Diệp Thiên đương nhiên biết Choi Hyun-in đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng lười giải thích, chỉ nói: "Hy vọng ngài có thể tuân theo lời đã nói."
Nói hắn bước đến chỗ Choi Yoon-xi đang nằm trên xong, giường sắt.
"Nhất định, nhất định tuân thủ mà" - Choi Hyun-in vỗ ngực nói.
Ngay sau đó, đám người Hàn Quốc đó cũng xúm xụm lại chúc mừng Choi Hyun-in.
Suy nghĩ của họ cũng giống như của Choi Hyun-in, làm ông ta vui như thể đào được vàng.
"Diệp Thiên thật sự muốn Choi Yoon-xi sao?" - Thẩm An Kỳ thậm rên rỉ.
Vốn dĩ Diệp Thiên đã không dành nhiều thời gian cho cô, nếu có thêm một người phụ nữ, chẳng phải cô ta sẽ ngày càng không có chỗ đứng trong lòng Diệp Thiên rồi sao? Cô chỉ cảm thấy trong lòng thật chua xót.
Chẳng mấy chốc, dưới sự sự nội lực của Diệp Thiên, Choi Yoon-xi chậm rãi mở mắt ra, ánh nhìn mờ mịt, cả người vô cùng yếu ớt.
"Cha, mau nhìn xem, em tỉnh rồi!" - Choi Yoon Ho kích động kêu lên, sau đó ngồi xổm cạnh giường.
Năm lấy bàn tay gây guộc chỉ còn một lớp da của Choi Yoon-xi, nước mắt lưng tròng nói: "Em gái, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi, anh vui quá!"
Từ lúc Choi Yoon-xi trúng cổ vào một tháng trước, ban ngày hôn mê, ban đêm thì điên loạn, ánh mắt không lúc nào được bình thường, bây giờ tuy hai mắt vô hồn nhưng ít nhất cũng không còn đỏ hỏn đáng sợ như trước.
Điều đó cho thấy bệnh tình đã có chuyển biến tốt.
Quả nhiên, Choi Yoon-xi đảo mắt vài cái, khẽ mở đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ, thốt ra một từ rất yếu ớt: "Anh trai
Lúc này Choi Hyun-in đang chạy đến tình cờ nghe thấy, ông ta ngay lập tức bật khóc sung sướng và ôm lấy cơ thể gầy gò của Choi Yoon-xi vào lòng.
Ngay sau đó, mẹ