**********
Diệp Bắc Minh sẽ tặng món quà như thế nào đây? Kim Soo Ah và quản gia đều ôm mối nghi ngờ này, tò mò ghé đầu vào.
"Cha, hộp quà to như vậy, có phải là một đồ cổ bằng sứ Thanh Hoa khổng lồ hay không?" Kim Soo Ah hỏi.
"Cô cả, vừa nghe thấy cô nói như vậy, hình như cũng có thể lắm, rất nặng, từ sức nặng này cho thấy.
Cũng xấp xỉ với sứ Thanh Hoa khổng lồ đấy" Quản gia gật đầu nói.
Kim Eun Hee cười chế giễu nói: "Nếu là sứ Thanh Hoa do lò nung chính thức sản xuất ra từ thời nhà Nguyên, cha còn có thể suy xét một chút đến khả năng qua lại thân thiết với Diệp Bắc Minh, nếu là sứ Thanh Hoa của thời Minh Thanh.
Chưa chắc cha đã để ý, cho dù cha cũng rất yêu thích."
Trên miệng ông ta nói vậy, tốc độ cởi dải bằng lại nhanh hơn mấy phần, gấp gáp không đợi được muốn xem thử là thứ gì.
Rốt cuộc Diệp Bắc Minh tặng cho ông ta món quà gì đây.
Dù sao dựa vào danh tiếng của Diệp Bắc Minh bây giờ, hoàn toàn có thể coi là ông lớn quan trọng tầm cỡ quốc tế, tặng quà cho Kim Eun Hee, ông ta vẫn cảm thấy rất có thể diện, dứt khoát bỏ đi quan hệ với Park Jeong Hee, xét địa vị trên quốc tế, hắn ta thật sự không cùng một cấp bậc với Diệp Bắc Minh.
Dải băng nhanh chóng được cởi ra.
Sắc mặt cha con Kim Eun Hee và quản gia càng lộ ra vẻ kích động và mong chờ hơn nữa.
"Vậy hãy để ba chúng ta cũng chứng kiến xem, rốt cuộc Diệp Bắc Minh đưa đến niềm vui bất ngờ gì cho cha?" Kim Eun Hee nhìn sang con gái rồi lại nhìn về phía quản gia cười nói.
"Vâng vâng vâng, chúng ta cùng chứng kiến." Kim Soo Ah và quản gia liên tục gật đầu "Ba!" "Hai!" "Mot!" "Mo ra!"
Kim Eun Hee xốc mạnh nạp hộp quà ra.
Khi ánh mắt của người đàn ông nhìn vào bên trong hộp quà, thấy một quả cầu lông lá bù xù, đen bóng, đầm máu, con người ông ta đột nhiên co rụt lại, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.
Một giây sau! "A!"
Kim.
Tiếng thét chói tai vang vọng trong trang viên của nhà họ "Chuyện gì xảy ra thế này?"
Từ trên xuống dưới nhà họ Kim chiếm diện tích mấy chục sào đất, tất cả mọi người đều nghe thấy ba tiếng thét chói tai khác nhau, từ bốn phương tám hưởng đều rối rít lao thẳng về một phía.
Oe!!!
Sau khi thét chói tại một lúc, cha con Kim Eun Hee và quản gia đều điên cuồng nôn mửa.
Nhưng sau đó lại có một tràng tiếng thét chói tai nữa nhanh chóng vang lên, hễ là ai bước vào nhìn thấy thứ bên trong hộp quà, hoặc là nôn mửa, hoặc là thét chói tại như vậy, dọa cho tất cả những người đã từng nhìn thấy hộp quà này đều phải sợ hãi đến mức ba hồn bay mất, bảy phách châu trời, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy dữ dội.
Chỉ cảm thấy thật đáng sợ.
Đặc biệt là đôi mắt kia
Trời ạ, quả thật là nguồn gốc của mọi cơn ác mộng! "Sung Wook con trai cha! Con chết thảm quá!"
Lúc này, Kim Eun Hee gào lên khóc rồng.
"Cái gì?"
Biết được đó chính là đầu của Kim Sung Wook, tất cả mấy người Kim Soo Ah đều cực kỳ sửng sốt.
Mọi người nhìn kỹ lại.
Đúng là Kim Sung Wook
Từ trên xuống dưới nhà họ Kim lập tức vang lên tiếng khóc và tiếng oán giận.
"Diệp Bắc Minh! Tôi và ông không đội trời chung! Ông sẽ phải trả giá thật thê thảm vì hành động của mình!" Kim Eun Hee gào lên như xé gan xé phổi.
Lúc này, Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ đã quay về phòng cho tổng thống trong khách sạn.
Nếu là trước đây, những lúc thế này, Thẩm An Kỳ nhất định sẽ dán chặt lên người Diệp Thiên, phóng ra tín hiệu muốn làm với hắn.
Từ sau khi Diệp Thiên nói những lời kia vào buổi sáng nay, bây giờ Thẩm An Kỳ quay về phòng, lập tức ném lại một câu: "Đêm nay không tiện, tôi muốn tu luyện, nếu có nhu cầu thì tự mình giải quyết đi."
Sau đó xông vào nhà tắm, quần áo choàng tắm ngồi xếp bằng trước cửa số sát đất, bắt đầu ngồi yên tu luyện.
Diệp Thiên cười.
Gương mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn thích chinh phục phụ nữ, chứ không phải bị phụ nữ chinh phục, cho nên những cô gái chủ động ngược lại càng khiến hắn mất đi hứng thủ, mà không chủ động lại càng khiến hắn hứng thú hơn.
Giống như Tần Liên Tâm, hoàn toàn chưa từng chủ động bao giờ, đều là Diệp Thiên mở rộng lãnh thổ, từng bước từng bước chinh phục cô
Sau khi tắm rửa xong nằm trên giường, Diệp Thiên ngầm nghĩ.
Hắn là Kim Eun Hee đã nhận được món quà lớn mà hắn tặng rồi, cho nên hắn kết luận, người mà Kim Eun Hee phải đến Giang Châu, chắc chắn sẽ có hành động trong tối nay.
Vì vậy, hãn gọi điện thoại thông báo cho đảm người Triệu Cửu Linh tăng cường cảnh giác, sau đó gọi video cho Tần Liên Tâm.
"Diệp Thiên, thế nào rồi, ở Triều Tiên có vui không?" Trong video, gương mặt Tân Liên Tâm nở nụ cười.
"Không vui lắm, có quá nhiều tên ngốc"
Phi!
Tần Liên Tâm lập tức bật cười: "Chỉ toàn gặp mấy tên ngốc thôi sao?"
Vì vậy Diệp Thiên cũng rất kiên nhẫn kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Tân Liên Tâm nghe.
"Hả? Tổng giám đốc Tập đoàn IK Kim Sung Wook kia lại đòi dùng hai tỷ rưỡi đô la Mỹ để bao nuôi An Kỳ sao? Còn đòi cho anh một trăm triệu đô la Mỹ tiền chia tay nữa sao? Trời ạ! Đầu óc anh ta đúng là bị nước vào rồi, chồng em và An Kỳ là người thiếu tiền sao? Đúng là quá ngu ngốc rồi." Tần Liên Tâm nghe xong cũng kinh ngạc nói.
"Còn không phải sao, đúng là tên ngu ngốc nhất trong số tất cả những tên ngốc anh đã từng gặp.
Diệp Thiên cười nói.
Tần Liên Tâm bật cười