Khi Diệp Thiên ăn cơm ở nhà họ Tần rồi trở về khu bình dân, trời đã nhá nhem tối, hắn phải mượn ánh đèn đường leo lét để về nhà.
Ting! Hắn bỗng nhận được tin nhắn.
Tần Liên Tâm: Anh đã về nhà chưa?
Diệp Thiên: Về rồi *Hôn môi*
Tần Liên Tâm: *Đỏ mặt* *Đỏ mặt* “Ha ha ha!” Diệp Thiên cười to, cất điện thoại vào túi rồi huýt sáo về nhà.
Quả nhiên không uổng công mình kết bạn Zalo với cô ấy.
Cứ như thể trở về mấy trăm ngàn năm trước, khi mình mới có mối tình đầu.
“Ba mẹ, con đã về rồi.” Diệp Thiên đẩy cửa vào nhà.
Ngay sau đó, mười mấy gã cầm gậy vây chung quanh hån.
“Đợi thằng chó mày cả buổi chiều, cuối cùng mày cũng mò về nhà.
Một gã đầu trọc mặc áo ba lỗ đen, quần đùi hoa hòe đi tới nói.
Sau đó, Diệp Thiên nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của ba mẹ: “Mau chạy đi con! Chúng muốn giết con đấy!”
Thấy ba mẹ bị trói trên ghế, vẻ mặt đầy hoảng sợ, ảnh mắt Diệp Thiên lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Chu Chính, mày có ý gì hả? Nhận tiền đứa nào tới xử tao?” Diệp Thiên lạnh giọng hỏi.
Tên Chu Chính này là kẻ cầm đầu bọn du côn ở khu bình dân, trong tay có hơn trăm đàn em, làm đủ mọi chuyện xấu xa, những người sống ở khu bình dân này không ai không sợ hắn.
“Mày dám gọi thẳng tên anh Chính của bọn tao hả? Chán sống rồi à?” Một thằng tóc vàng khó chịu nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười nhạt, nói với Chu Chính: “Nói cho tao biết thằng nào sai mày tới đây? Thế thì tao sẽ tha cho mày một cái mạng chó, không thì cho dù đại ca Lãnh Hổ của mày tới đây cũng không cứu được mày đâu!”
Chuyện Chu Chính đi theo Lãnh Hổ kiếm ăn không phải là bí mật ở xóm nghèo này.
“Ha ha ha!” Chu Chính ngửa đầu cười phá lên: “Mày điên rồi hả? Mày là cái đinh gì? Chỉ mình tạo đủ để giết chết mày rồi, cần gì phải gọi anh Hổ tới đây?” “Lãnh Hổ thấy tao cũng phải quỳ xuống, thế mà mày lại dám bắt cóc ba mẹ tao! Hôm nay mày chết chắc rồi!” Diệp Thiên hừ lạnh.
Chu Chính cười đến đau cả bụng.
“Thằng chó, mày tưởng tao bị ngu hay sao mà nói câu đó đe dọa tao hả? Mày cho rằng tao sẽ sợ à?”
Chu Chính đã sớm nghe tên của Diệp Thiên ở khu bình dân này.
Chạn vương ấy mà, ai chẳng biết.
Một thằng bám váy vợ, còn bị vợ bỏ mà anh Hổ lại quỳ xuống trước mặt nó sao? Chắc nó còn chưa từng thấy mặt anh Hổ bao giờ lấy chú! “Người đâu, đánh ngất thằng này rồi bỏ vào bao tải lôi đi, đừng cầm 1 tỷ của người ta mà không làm việc.
Chu Chính vung tay lên.
“Vâng, anh Chính!” Một thắng tóc vàng lập tức vung gậy lên, cười hèn hạ đến gần Diệp Thiên.
“Thằng chạn vương, kiếp sau bỏ đi mà làm người, đừng bám váy đàn bà nữa.
Gã tóc vàng nói rồi giơ tay đập lên đầu Diệp Thiên.
"Mày là cái thá gì!” Diệp Thiên giơ chân đạp một phát.
Rầm! Gã tóc vàng nên lên tường, lăn lộn nôn mửa khắp nơi.
Thấy thế, đám côn đồ đều sợ ngây người.
“Anh Chính, thằng này luyện võ!” Thắng tóc vàng gian nạn nói một câu.
Chu Chính sợ hãi run lên, vội vàng lùi lại kêu: “Cùng nhau xông lên! Đánh chết nó cho tao!” Nhất thời, mười mấy thằng côn đồ đều xông về phía
Diệp Thiên.
Rầm rầm rầm! Sau mười mấy tiếng vang, trừ Chu Chính, cả đám côn đồ đều đã ngã gục trên mặt đất, liên tục kêu la thảm thiết.
Chu Chính sự ngây người.
Đến khi phản ứng lại, Diệp Thiên đã giơ chân đạp về phía hắn.
Râm! “Á!” Chu Chính ngã sấp mặt, vừa đau đớn vừa giận dữ nhìn Diệp Thiên: “Mày chờ đó cho tao! Để xem anh Hồ tới đây sẽ giết mày kiểu gì!”
Chu Chính bỏ lại một câu rồi ôm bụng chạy ra ngoài.
Diệp Thiên không thèm để ý tới Chu Chính.
Gọi Lãnh Hổ tới đây mới là tốt nhất, miễn cho hắn phải ra tay giết người.
Sau đó, Diệp Thiên mở trói cho ba mẹ.
“Thiên, Chu Chính đi gọi Lãnh Hổ, con mau chạy đi Dương Thu Thanh vội la lên.
Diệp Thiên cười khổ, nhỏ giọng nói: “Mẹ quên hả? Hôm đó Lãnh Hổ mời con đi làm việc mà!”
Nghe vậy, vợ chồng Dương Thu Thanh mới nhớ ra hôm đó Diệp Thiên được Lãnh Hổ mời đi cứu mẹ của ngài Kim, còn được ngài Kim thưởng cho một khoản tiền kếch xù Cho dù Lãnh Hổ đến đây thì chắc cũng không ra tay đánh Diệp Thiên đầu.
Chắc chắn là không đâu, không chừng còn sẽ trừng trị Chu Chính nữa cơ.
Thế là hai cụ lập tức yên lòng.
“Đúng rồi Thiên, hôm nay con với cô Tâm đi chơi cả ngày, chung đụng thế nào?” Dương Thu Thanh bỗng hỏi.
“Tốt lắm, con đã thêm Zalo với cô ấy rồi.
Chắc không lâu sau ba mẹ sẽ được uống rượu mừng đấy.” Diệp Thiên cười nói.
“Thật hả?” Vợ chồng Diệp Diệu Hà mừng ra mặt.
Tốc độ nhanh như tia chớp! “Là cưới hay là ở rể?” Diệp Diệu Hà hỏi.
“Ở rể.
“Sao lại là ở rể nữa?” Hai cụ suýt nữa bật khóc.
Thế là
Diệp Thiên vội an ủi ba mẹ.
Hai cụ tỉnh táo lại rồi nghĩ kỹ, Tần Liên Tâm mà so với Trương Thủy Đồng thì quả thực là tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Trước kia hai cụ từng đến nhà họ Trương thăm Diệp Thiên, nhưng chưa bao giờ thấy Trương Thủy Đồng mim cười với họ được một lần, thậm chí chẳng thèm ngó ngàng tới hai người.
Nhưng lần này Tần Liên Tâm không phải như thế, vừa gặp đã biết là có học thức biết lễ nghĩa, con nhà gia giáo, cũng giỏi ăn nói nữa.
Chỉ cần so sánh hai bên, hai người lập tức không có ý kiến gì.
Không lâu sau, một đám người xông vào nhà Diệp
Thiên.
“Anh Hồ, chính thắng chó này đã đánh em với các anh em, còn bảo anh thấy nó cũng phải quỳ xuống” Chu Chính chỉ vào Diệp Thiên, tức giận bất bình nói.
Nghe vậy, Diệp Thiên quay sang nhìn họ.
Lãnh Hổ vốn đang giận dữ, song khi thấy mặt Diệp Thiên thì không khỏi chấn động, tức khắc đổ mồ hôi lạnh, đồng thời vội vã đi về phía Diệp Thiên.
Thấy thế, Chu Chính đắc ý kêu la: “Thắng chạn vương, lần này mày chết chắc rồi con, anh Hổ sẽ lột da mày!”
Nhưng không ngờ hắn vừa dứt lời thì Lãnh Hổ đã quỳ một chân trước mặt Diệp Thiên, chắp tay cung kính nói: “Anh Thiên!”
Nghe vậy, cả đám đều trợn tròn mắt.
Anh Hổ thật sự quỳ trước mặt thắng chạn vương ư? “Sao...!Sao lại.
Chu Chính đần mặt ra, run rẩy đến gần
Lãnh Hổ, hỏi: “Anh Hổ...!Chuyện...!Chuyện gì vậy?” “Đậu xanh rau má nhà mày!” Lãnh Hổ vung tay tát lên mặt Chu Chính, mạnh đến mức suýt nữa làm hắn trẹo cổ, phun ra mấy cái răng gãy.
“Anh Thiên, xin hỏi anh muốn xử lý thằng chó này như thế nào?” Lãnh Hổ hỏi.
“Hỏi hắn ta xem kẻ nào đã sai khiến hắn ta đến xử lý tôi.” Diệp Thiên