Không độc không phải đàn ông!
Nhìn thấy Diệp Thiên càng ngày càng đến gần cái bẫy chiếc ghế dựa kia, Mẫu Đơn Trắng theo bản năng định gọi lại, có điều lại bị Hoa Hồng Đỏ đứng bên cạnh che miệng lại, hơn nữa còn nhảy mắt ra hiệu với cô ta.
Mẫu Đơn Trắng nhanh chóng hiểu ra Hoa Hồng Đen có ý gì, thần thoại trong giới võ thuật như Diệp Thiên, đã từng trải qua hàng trăm trận chiến, khi so tài với đối thủ vẫn thường quyết định sống chết trong vòng không phẩy mấy giây, cho nên năng lực phản ứng chắc chắn sẽ vượt qua những gì người bình thường có thể tưởng tượng được, cho dù có trúng chiêu, hắn tuyệt đối có thể sử dụng thời gian nhanh nhất để vượt qua tình cảnh khó khăn.
Đến lúc đó nếu hắn nổi giận, mấy người Trần Phong và lão Hắc không phải gặp tai họa hay sao?
Nghĩ đến những chuyện này, Mẫu Đơn Trắng từ bỏ ý định muốn nhắc nhở Diệp Thiên trong đầu.
"Cho các anh kiêu căng ngạo mạn này, đợi ai đó đến trừng trị đi!" Cô ta thầm nghĩ trong lòng.
Mà lúc này, Diệp Thiên đã đi đến trước chiếc ghế, hơn nữa còn xoay người.
"Ngôi đi! Mau ngôi đi!" Trong đầu đám người Trần Phong tràn đầy chữ này.
Quả nhiên, Diệp Thiên không khiến cho bọn họ thất vọng, eo và chân cùng khuỵu xuống, ngồi xuống.
Trong tích tắc khi mông Diệp Thiên chạm vào ghế, chợt nghe thấy tiếng "răng rắc", bọt biển bên dưới mặt ghế trong nháy mắt nứt ra, cùng lúc đó chiếc ghế cũng rơi xuống hố sâu ba mét kia.
"Ha ha ha!!!"
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều cười lên ha ha, mấy người Trần Phong và lão lại càng cười đến mức nghiêng
Nhưng mà một giây sau, phần lớn mọi người đều co rụt con người lại, tất cả đều ngẩn người.
Chỉ thấy vị tổng huấn luyện viên mới nhận chức này không hề rơi xuống cùng với chiếc ghế, mà lại giống như vẫn đang ngồi trên một chiếc ghế dựa trong suốt, eo và chân cùng tạo thành một góc chín mươi độ, thậm chí hắn còn bắt chéo hai chân, gương mặt lộ rõ vẻ thờ ơ bình thản, không hề tốn sức chút nào.
Làm sao hắn làm được như vậy?
Rất nhiều người không ngừng rít gào từ tận đáy lòng.
"Ông đây cười chết mất, tổng huấn luyện viên đần độn này, thế mà..."
Lão Hắc cười khoa trương quá, nên vẫn đang ở trong trạng thái ngửa đầu cười to, nhìn cũng chẳng cần nhìn tổng huấn luyện viên chắc chắn đã rơi xuống rồi, kết quả lúc này ánh mắt liếc thoáng qua chỗ đó, nhìn thấy Diệp Thiên đang oai phong ngôi giữa không khí, tiếng cười của anh ta im bặt, nụ cười cứng đờ, con người đột nhiên rụt lại, sắc mặt hoàn toàn thay
Mấy giây sau, lão Hắc kinh ngạc kêu lên.
"Oh fuck! Đội trưởng anh nhìn xem! thế Không rơi xuống hố "Sao có thể như được!"
Đám người Trần Phong cũng đang ngửa đầu phơi bụng cười nghiêng ngả giống như lão Hắc, nghe thấy lão Hắc nói như vậy, tất cả mọi người đều tự động nói ra mấy chữ kia, sau đó bình tĩnh nhìn sang.
"Bà mẹ nó!"
Một tràng câu chửi thề không ngừng vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngẩn ra, giống như nhìn thấy ma nhìn Diệp Thiên, sắc mặt từ vô cùng kinh ngạc chuyển sang kinh sợ, lại từ khiếp sợ đến không dám tin tưởng, cuối cùng trực tiếp biến thành hoảng sợ muốn chết Trời ơi! Hai chân vật chéo mà vẫn còn có thể ngôi như vậy, hơn nữa độ cong còn hơn chín mươi độ, eo hắn làm sao vậy, mẹ nó quá mạnh mẽ rồi!" Nhị Cẩu dụi mắt thật mạnh sau đó kinh hãi kêu lên.
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng mình bị hoa mắt, kết quả cho dù có dụi thể nào vẫn nhìn thấy hình ảnh trước đó.
Cho nên trong lòng anh ta cũng sôi trào cuồn cuộn, chỉ cảm thấy thật là đáng
Eo khỏe như vậy, quyết đấu với phụ nữ chưa đến ba tiếng đồng hồ thì không dừng lại đúng không?
Đám người Trần Phong lại càng chấn động đến mức không nói ra lời, nhưng cũng đều cảm thấy eo của tổng huấn luyện viên quá trâu bò, quá nghịch thiên rồi "Quỷ Đen, trước tiên bắt đầu từ anh tự giới thiệu bản thân đi." Diệp Thiên cứ ngồi lơ lửng trên không khí như vậy, ánh mắt nhìn về phía lão Hắc, không hề tức giận vì việc chiếc ghế đang ngồi bị giở trò.
Nhưng không ngờ hắn vừa nói dứt câu, tất cả mọi người "phụt" một tiếng cười ầm lên.
"Anh gọi tên ai là Quỷ Đen chứ hả!" Lão Hắc dứt khoát bùng nổ, vốn dĩ mặt anh ta đã đen sắn, sắc mặt bây giờ lại càng đen như than, quả nhiên giống như dân chạy nạn đến từ châu Phi vậy.
"Gọi anh đấy, anh không tự giới thiệu bản thân, lại còn đen như thế kia, còn quỷ quái nghịch ngợm.
Cho nên anh chính là Quỷ Đen rồi." Diệp Thiên cười nói.
Mọi người cười ầm lên! "Mẹ nó chứ." Lão Hắc cảm thấy phối mình sắp tức giận đến mức nổ tung luôn rồi, hai năm đấm năm chặt lại, sau đó một chân giảm mạnh xuống đất, lập tức giống như quả đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, lao về phía Diệp Thiên, đồng thời gào lên ầm ĩ "Đợi tôi đánh cho anh toàn thân đen sì, cũng biến anh thành quỷ đen luôn nhé"
Lại một tràng cười âm ĩ vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên với nụ cười trêu chọc, dường như chỉ một giây sau là có thể nhìn thấy cảnh tượng hắn bị lão Hắc đánh đập vậy.
Vì bọn họ cho rằng, tổng huấn luyện viên trẻ tuổi này, nhất định là do tổng quản Giang từ quân đội mời đến dạy bọn họ bàn súng hoặc những hạng mục huấn luyện quân sự khác, cho nên nếu đầu một chọi một, nhất định là người của hoàng cung sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Tổng huấn luyện viên này nhất định sẽ là vị tổng huấn luyện viên thể thảm nhất từ khi đội thiên tài tinh anh này được thành lập đến nay." Tài xế Tiểu Dương thầm nghĩ trong lòng.
Đương nhiên, phần lớn mọi người đều cho rằng như vậy.
Chỉ có duy nhất bốn người Mẫu Đơn Trắng nhìn lão Hắc như đang nhìn đồ thần kinh, cho rằng anh ta đang tự tìm đường chết.
Quả nhiên, khi lão Hắc đến gần Diệp Thiên, Diệp Thiên giơ tay hất sang một cái mềm nhũn.
"Chỉ dựa vào anh mà thôi mà cũng đòi đánh tôi?" Lão Hắc đột nhiên cười to, bàn tay to đập xuống cổ tay Diệp Thiên.
Đã bắt được rồi, nhưng lão Hắc cảm thấy giống như đứa trẻ ba tuổi năm được cổ tay của người trưởng thành, hoàn toàn không thể khống chế nổi.
Lão Hạc thầm nghĩ trong lòng không hay rồi, lập tức buông tay định tránh ra, kết quả lại nghe thấy một tiếng "Bốp" nổ vang ngay bên tai, sau đó hai mắt anh ta tối sầm lại, thân thể bay ra ngoài, đập xuống đất ầm ầm, liên tục kêu đau.
"Chuyện này...!
Đám người Trần Phong và Nhị Cầu đều bối rối, không dám tin nhìn Diệp Thiên, sau đó lại đồng loạt nhìn về phía lão Hắc, chỉ thấy mặt anh ta đã bị đánh sưng vù lên như bánh bao, nhổ ra ngụm đờm toàn máu, hình như còn nhổ ra một chiếc răng trên mặt đất.
"Đội trưởng, anh ta đánh tôi gãy mất một chiếc răng