Lữ Bản một chút cũng không chịu nổi, cuối cùng mới gặp mỹ nhân, đang rất khoái khẩu, muốn nhanh chóng tìm một nơi nếm thử, nhưng hết người này đến người khác nhảy ra ngăn cản.
Lữ Bản không còn cách nào khác.
“Sao nào? Bắt được mỹ nhân thì đang định tìm chỗ nếm thử đúng không? Bị tụi này phá hư chuyện tốt đúng không?" Thắng Tèo tức giận nói.
“Không biết xấu hổ”
Những người xung quanh chỉ tay vào Lữ Bân và chửi bởi.
"Đáng chết"
Lữ Bẫn nghiến răng siết chặt nằm đấm, trong phút chốc, một cỗ cuồng bạo bộc phát bao trùm lấy tất cả mọi người trong đó.
Đột ngột.
Những người xem cảm thấy có một gánh nặng ngàn cân đang đè nặng lên mình, khiến họ bất giác quỹ xuống, mồ hôi run cầm cập không nói nên lời.
Ngay cả thở cũng đột nhiên trở nên khó khăn.
Ngay cả bọn Lão Hạc cũng cảm giác được cảm giác khủng hoảng đáng sợ bao trùm, khiến bọn họ toát mồ hôi lạnh.
“Đây là cao thủ!” Lão Hạc không khỏi thốt lên.
"Lúc này biết sợ thì đã muộn rồi! Ở trước mặt anh Lữ mà kêu gà gọi chó.
Mày đúng là chán sống!" Chu Vĩ Hoa không khỏi tự hào hét lên.
“Tụi mày sẽ phải trả giá cho việc phá hỏng việc tốt của tao"
Lúc này, Lữ Bản dùng cả hai tay đấm mạnh ra ngoài.
Đột ngột.
Hai năng lượng trong suốt và có thể nhìn thấy lướt qua như một quả đạn đại bác.
"Mau tránh ra!" Lão Hạc nhận ra có chuyện không ổn, kinh ngạc hét lên.
Kết quả là, họ đột nhiên phát hiện ra rằng họ đang ở trên lối đi không có nơi nào để trốn.
Giày tiếp theo!
Bùm!
Hai luồng năng lượng tác động vào họ, đập họ bay ra xa vài mét và rơi mạnh xuống đất, máu bắn ra điên cuồng.
Đặc biệt là Lão Hạc, anh ấy là người đi đầu nên chẩn thương là nghiêm trọng nhất.
"Hahaha!!!"
Khi nhìn thấy điều này, Chu Vĩ Hoa, Nhâm Hào và những người khác cũng cười điên cuồng.
“Con chó đen hôi hám! Mẹ nó, dám bẻ xương ngón tay của tạo.
Để xem tạo giầm chết mày thế nào!” Chu Vĩ Hoa chạy tới, vừa chửi bởi vừa giảm lên.
“Tụi mày không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tụi mày kêu buông tha cho hai vị mỹ nhân sao? Sao giờ làm chó giả chết rồi?” “Không biết tự lượng sức mình, dám giả bộ cường đại trước mặt tao.
Dám phá hỏng chuyện hay của anh Lữ.
Xem tạo có dầm chết mày không mấy con chó đen hôi này.
Cho mày biết anh hùng nó không có ngu ngốc như mày.
Mẹ nó!”
Nói đến đây, Lão Hạc đã bị giảm thành Lão Đỏ, trên người hắn đầy máu.
“Những con chó ngu ngốc" "Tao giảm chết mày Tạo giấm chết mày! Tao giầm chết mày!"
Chu Vĩ Hoa lại đã một phát vào bọn họ sau đó nói: "Nhớ kỹ tên tạo Chu Vĩ Hoa.
Tao không rảnh ở đây chơi đùa với tụi mày, không thì tụi mày sẽ bị tao giảm chết"
Sau đó, anh ta đi về phía Lữ Bản và ngay lập tức thay đổi giọng nói, nhỏ nhẹ nói như một con chó con: "Anh Lữ, đừng khó chịu với đảm ngu ngốc này.
Anh muốn chơi trên xe trên đường về, hoặc mở một phòng gần đó? “Trong xe, tôi không thể đợi được nữa.” Lữ Bản nói.
"Được rồi! Vậy thì chơi hết cách thì hắn trở về Hàng Thành.
Chu Vĩ Hoa cười nhạt, sau đó xua tay: "Chúng ta trở về Hàng Thành đi!"
Đã kết thúc.
Hắn ta vẫn không quên đe dọa những người xung quanh: "Thắng quái nào dám cản đường anh Lữ của tao, tao đạp chết thắng đó!”
Không ai dám nói.
Kết quả là Thẩm An Kỳ và Nhâm Vũ Phi bị kéo lê trên lối đi trong tuyệt vọng, vì miệng họ bị chặn nên họ không thể goi ai.
"Mau đưa Lão Hạc vào phòng, nhờ huấn luyện viên trưởng giải cứu hai người đẹp.
Họ sẽ bị giết trên xe mất” Thắng Tèo khó khăn đứng dậy nói với một số thành viên bị thương.
Ngay sau đó bọn họ dìu Lão Hạc trở lại phòng KTV "AA?"
Kết quả là, một khi họ quay trở lại căn phòng, họ đã làm mọi người trong căn phòng hoảng sợ.
Đèn trong phòng không còn nhấp nháy, vũ công không còn nhảy nhót, nhạc cũng ngừng lại.
“Thắng Tèo làm sao vậy? Lúc nãy còn kêu đi vệ sinh, sao giờ Lão Hạc đã bị đánh đến thế này?” Trần Phong chạy về phía trước, ôm Lão Hạc khỏi tay họ, nghiêm nghị hỏi.
“Trước tiên đem Lão hạc đặt trên bàn cà phê đã" Diệp Thiên thấy Lão Hạc mình đầy thương tích liền nhanh chóng phân phố
Ngay sau đó một nhóm người nhanh chóng thu dọn cốc và chai rượu trên bà, sau sạch rượu trên bàn sau đó đặt Lão Hạc lên bàn.
A
Diệp Thiên nhìn Lão Hạc bất tỉnh không khỏi hít một hơi lạnh: “Thật hung ác, Lão Hạc đã bị gãy hết xương sườn Mọi người đều nghe thấy điều này.
Từng người một năm chặt tay, vừa đau buồn vừa tức giận.
"Huấn luyện viên trưởng, Lão Hạc...!“May mà được đưa về kịp thời, còn có thể lấy lại một mạng nhỏ, nếu chậm thì sẽ không còn nữa.
Diệp Thiên nói, một tay làm phép đưa chân nguyên vào lồng ngực của Lão
Hac.
Sau khoảng hai phút.
"Khu khu khu..
Lão Hạc ho khan vài tiếng tắc nghẽn, liền tỉnh lại.
“Tuyệt vời!” Mọi người vui mừng khôn xiết.
Lúc này, Diệp Thiên hỏi: "Thắng Tèo, có chuyện gì vậy? Ai làm vậy?" “Là thế này huấn luyện viên trưởng" Thắng Tèo vội vàng nói: “Trên đường đến phòng vệ sinh, chúng tôi nghe thấy tiếng một cô gái kêu cứu, sau đó chúng tôi nhìn thấy nhóm người nói rằng chúng tôi đang giả dạng người giàu khi chúng ta vào KTV, họ trói hai người phụ nữ xinh đẹp lại.
Hình như có người tên là An Kỳ nên chúng tôi đi cứu hai mỹ nữ, lại bị đánh thế này." “An Kỳ?" Diệp Thiên cau mày.
“Là An Kỳ, có biết huấn luyện viên trưởng không?” Một đội viên hỏi.
“Người yêu của tôi cũng tên là An Kỳ.” Vẻ mặt Diệp Thiên trở nên ngưng trọng.
"Cô ấy có mái tóc nâu dài, hơi xoăn, cao gần 1,7m, dáng người siêu chuẩn, da trắng và mất to? Mà này, trên cổ tay em có đeo một chiếc vòng tay