Bop!
Diệp Thiên tiện tay bỏ phi tiêu độc.
"Mau, để tôi xem có trúng độc không"
Nhìn thấy Diệp Thiên ném đi phi tiêu độc, Tinh Hàm vội vàng nằm lấy tay hắn quan sát.
Cô ấy chỉ thấy vệt nước hồng giữa hai ngón tay.
“Mau đem đi rửa sạch, đây là độc của khô lâu, chất độc vô cùng bá đạo.
Nó sẽ xuyên qua lỗ chân lông xâm nhập vào kinh mạch, trong thời gian ngắn có thể khiến cho tu sĩ trở thành phế nhân mà độc phát thận vong.
Sắc mặt Tinh Hàm hoàn toàn thay đổi, chuẩn bị đưa hắn đi rửa tay.
Nhưng không ngờ là năm ngón tay Diệp Thiên lại năm chặt, bao trọn bàn tay thon nhỏ trắng nõn của cô ấy.
Diệp Thiên đột nhiên nằm tay mình, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của hắn khiến cơ thể mỏng manh của Tinh Hàm đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, trái tim nhỏ bé của cô ấy cũng đập thình thịch.
"Đúng là dương khí mạnh mẽ, không ngờ cô ấy thật sự là Cửu Dương Thánh Thể.
Trong lòng Diệp Thiên thầm nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Kết quả là Tinh Hàm nhìn thấy nụ cười xấu xa không hề che giấu của hắn thì trái tim nhỏ bé của cô ấy càng đập mạnh hơn, muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô đột nhiên không biết phải làm sao.
"Anh...!làm tôi đau." Cô ấy khẽ mở mỗi môi đỏ mọng của mình ra.
Thật ra là không đau lắm nhưng chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân, suy nghĩ của cô ấy khiến bản thân vô cùng hoảng loạn.
“Xin lỗi." Diệp Thiên cười nhẹ buông tay.
Tinh Hàm lập tức hoảng sợ rút bàn tay nhỏ bé ra, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Băng Ngôn đột nhiên bất mãn, đứng dậy mắng Diệp Thiên: "Được rồi, anh thật không có lương tâm, chị Tinh Hàm của tôi là lo lắng anh bị trúng độc, thúc giục anh đi rửa tay vậy mà anh dám lợi dụng chị ấy.
Tôi hỏi anh, anh có còn là người không?” "Băng Ngôn, đừng vô lễ." Tinh Hàm nhẹ giọng khiến trách: “Nếu anh Diệp không kịp thời chặn phi tiêu độc thì có lẽ em đã "Em biết anh ta đã cứu em, nhưng anh ta không thể lợi dụng chị.
Băng Ngôn hừ lạnh.
“Em nói lung tung cái gì vậy.
Tinh Hàm mặt càng đỏ bừng.
"Em không có nói lung tung, chính chị Tinh Hàm cũng biết là em có nói nhảm không.” Băng Ngôn hừ lạnh.
Đột nhiên, cô ta quan sát Tinh Hàm đỏ mặt, cười xấu xa: "Chị Tinh Hàm, chị đã động xuân tâm rồi à?” "Hả?” Tinh Hàm giật mình, lập tức năm chặt tay tỏ vẻ bất mãn: "Con bé chết tiệt, ai động xâm tâm, nhìn xem chị giải quyết em như thế nào!”
Hai người đuổi nhau trong trang viên.
Diệp Thiên cười cười, quay người lại nói với Mã Thiên Kiêu: "Đi mua cho tôi một ít giấy vàng, chu sa, bút lông viết
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên đã hoàn thành hai trăm độn phù
So với độn phủ của Mộc Đạo Tử thì đạo phủ của hắn còn có thể trốn xa hơn nhiều.
Chỉ với một tấm duy nhất là có thể chạy xa 30 km, những thứ này còn mạnh gấp hơn ba lần so tấm độn phủ 10 km của Mộc Đạo Tử, đây càng thích hợp cho các tu sĩ sử dụng trong các tình huống khẩn cấp.
"Nếu có giấy chất lượng tốt thì một tấm là có thể chạy xa 500 km, cho dù là Kim Đan Cảnh tu sĩ cũng khó truy lùng" Diệp Thiên nói thầm trong lòng.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, cửa phòng bị người ta gõ.
"Anh Diệp, anh đã dậy chưa?”
Bên ngoài truyền vào một giọng nói dễ nghe của một người phụ nữ.
Diệp Thiên bỏ độn phù cùng mấy thứ làm độn phù vào trong nhẫn không gian, vừa mở cửa phòng liên thấy Tinh Hàm đã thay một chiếc váy trắng và chải kiểu tóc cổ điển, vừa nhìn giống như đại gia khuê tú lại giống như tiên nữ hạ phàm.
"Chào buổi sáng.
Diệp Thiên không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, sau đó chào hỏi.
Tinh Hàm cười chào lại, sau đó nói: “Tôi tới xem, anh, anh có trúng độc hay không?" "Cô nhìn tôi giống trúng độc lắm sao?" Diệp Thiên cười.
"Ách.
Tinh Hàm ngượng ngùng cười: “Đúng rồi, đêm qua Băng Ngôn...!cô ấy thực ra khá tốt, nhưng ngoài miệng thì ăn nói hơi khó nghe, anh đừng để trong lòng.
“Tôi hoàn toàn không để trong lòng.” Diệp Thiên giang hai tay, sau đó làm động tác mời: “Bên ngoài lạnh lắm, nếu không ngại thì cô vào trong ngôi một lát đi.
Tinh Hàm sửng sốt một chút, nhưng không có từ chối lòng tốt của Diệp Thiên, dời gót ngọc bước vào phòng, Diệp Thiên thản nhiên đóng cửa lại.
Cô ấy đột nhiên có vẻ hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô ấy bước vào phòng của một người đàn ông, mà cô vẫn chỉ có một mình.
So với Tinh Hàm, Diệp Thiên trông rất bình thường và tự nhiên, sau đó còn rót cho cô ấy một tách trà.
Tinh Hàm cảm ơn và nói: “Không ngờ võ thuật của anh thật lợi hại, phi tiêu độc đó nhanh như chớp vậy mà anh còn không thèm nhìn, dùng hai ngón tay là đã có thể bắt được.” “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Diệp Thiên xua tay rồi hỏi: “Đệ tử tông môn khác ra ngoài đều có sư phụ đi cùng,