**********
Trên đài, bốn vị trưởng lão vui mừng điên cuồng, nghìn người dưới đài thì đều mù mờ.
Đặc biệt là nhóm người Chu Khôn và Tiêu Chí Hào, sắc mặt còn khó coi hơn chó dại.
Họ nghĩ ra rất nhiều kết quả, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng sẽ có kết quả như vậy.
"Không thể nào, cái này tuyệt đối không có khả năng nào, anh ta là một thổ dân.
Sao anh ta có thể luyện chế Nguyên Linh Đan có hiệu quả hơn cả Nguyên Linh Đan của Đan Vương cơ chứ?" Chu Khôn giống như kẻ điên mà liều mạng lắc đầu, trong mắt toàn là chất vất, vẻ mặt thì vô cùng phức tạp.
"Bốn vị trưởng lão đã lên tiếng trước mặt nhiều người như vậy rồi.
Không thể nào là giả được." Sư phụ Chu Khôn nói ra: "Xem ra cậu ta cũng không phải loại thổ dân như các người nghĩ."
Nghe vậy, lúc này Chu Khôn mới nhìn về phía Hầu Hà
Kính: "Hà Kinh, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?" "Tôi tôi tôi...!Tôi cũng không biết!" Hầu Hà Kinh hoảng loạn nói.
Phải biết rằng nếu Diệp Thiên thách đấu thành công thì anh ta sẽ phải ăn một Châu tương.
Đột nhiên, anh ta nhìn về phía Diệp Linh, cảm xúc kích động nói: "Anh ta là anh họ cô, có lẽ cô cũng biết anh ta khá rõ, nhưng vì sao cô không nói cho tôi biết anh ta biết luyện đan, nếu không sao tôi phải nói là mình sẽ ăn một chứ hả?"
Do một Chậu tương, Diệp Linh cũng luống cuống, cố gắng giải thích: "Mặc dù anh ta là anh họ tôi, nhưng trước khi cha mẹ anh ta sinh anh ta ra thì đã rời khỏi nhà họ Diệp, hơn hai mươi năm sau mới quay về nhà họ Diệp, cho nên tôi cũng không phải hiểu rất rõ anh ta." "Con mẹ nó cô..." Hầu Hà Kính thật sự có loại xúc động muốn đánh Diệp Linh.
Cô ta không hiểu rõ người ta còn đi trêu chọc người ta làm gì? Cô không trêu chọc anh ta, tôi sẽ đi trêu chọc anh ta, nhưng sao lại phải ăn một Chậu tương? "Nói như vậy thì anh ta chỉ mới hơn hai mươi thôi sao?” Sư phụ Chu Khôn cau mày nhìn về phía Diệp Linh nói.
"Đúng vậy." Diệp Linh vội vàng gật đầu.
"Kỳ quái quá đi!" Sư phụ Chu Khôn càng nhíu chân mày sâu hơn" Theo lý mà nói, ở độ tuổi này của cậu ta sẽ không thể nào luyện ra được đan dược" "Chẳng lẽ...!Là một vị nhân vật lánh đời nào đó cho cậu ta đan dược này, sau đó cậu ta lấy ra thách đấu?" “Nếu nói như vậy thì anh ta cũng không có thực lực thật sự như Đan Vương?" Chu Khôn yếu ớt nói.
Sư phụ anh ta lườm anh ta một cái: "Đan Vương đã sống hơn nghìn năm tuổi, còn cậu ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi thì sao có thể so sánh hả?" "Tất nhiên đúng rồi." Chu Khôn cười hạ hạ nói.
Vừa rồi anh ta còn rất lo lắng, Diệp Thiên thật sự có thể luyện ra đan dược mạnh như vậy.
Thực lực có lẽ rất mạnh, trải qua sư phu anh ta thì ra loại đan dược này lại không phải Diệp Thiên luyện ra, bởi vì vậy mà anh ta cũng yên tâm hơn, chờ sau khi đại hội đan phù kết thúc, họ còn có thể tiếp tục thách đấu với Diệp Thiên, nếu không thì thật sự họ không dám nghĩ tới.
Mà lúc này, Lý Gia Quân cũng đã trịnh trọng tuyên bố: “Tôi tuyên bố Diệp Bắc Minh thách đấu Nguyên Linh Đan của Đan Vương thành công!" "Bốp bốp bốp!"
Dưới đầu là một trận hoan hồ và tiếng vỗ tay như sam.
Nhưng đại đa số tiếng vỗ tay và hò reo kia tới từ người ở nhân gian.
Dù sao chức vị như Diệp đạ sư, thông qua cảnh tượng trực tiếp kia, còn giành thắng lợi đúng là một sự kiện oanh động, nên đã sớm trở thành thần thoại bất bại trong suy nghĩ của nhiều người, họ đương nhiên cũng hy vọng hắn được tốt hơn.
"Thành công rồi Băng Ngôn! Cậu Diệp thách đấu thành công rồi! Thật sự là quá tốt rồi!"
Lúc này bên trong đám người, người sung sướng nhất có lẽ là Tinh Hàm, bởi vì ngoài chuyện tình cảm thì cô ấy còn hy vọng Diệp Thiên có thể thách đấu thành công nhất.
Về phần Mã Thiên Kiều từ sau khi đi theo Diệp Thiên tu luyện tới nay, nên loại đan dược này ông ta đã ăn rất nhiều, biết rõ hiệu quả của nó cũng nhìn quen không còn lạ lẫm cái gì nữa, cho nên chỉ vỗ tay nhưng không có quá nhiều cảm xúc lắm.
"Tại sao có thể như vậy?" Băng Ngôn như bị sét đánh xuống, không thể tin nổi vào tai mình, liều mạng lắc đầu: "Cái này là trong mơ! Cái này nhất định là trong mơ!"
Tinh Hàm vuốt vuốt khuôn mặt của cô ta nói: "Không phải trong mơ đâu, đây không phải là trong mơ."
Dù đã cảm nhận được chút đau đơn nhưng cô ta cũng không dám tin vào sự thật này.
Anh ta là thổ dân.
Sao có thể luyện ra đan dược còn mạnh hơn cả Nguyên Linh Đan của Đan Vương kia chứ? Mà lúc này, Lý Gia Quân hỏi: "Diệp Bắc Minh, đan
Quá vô lý rồi! dược này là cậu luyện ra, hay là do người khác đưa cho câu?" "Nếu tôi