Tôi muốn giết chết anh! "không muốn! Tôi sai rồi! Tôi quỳ xuống với anh! Xin đừng ép tôi ăn
Hầu Hà Kính nhìn một chậu tương đầy tràn, còn ngửi thấy mùi thối nồng nặc nữa thì anh ta vô cùng hoảng sợ mà rít gào lên, kết quả nói chỉ được một nửa thì đã bị bóp miệng ra và bị rót vào đầy một gáo.
Nếm được cải vị kỳ lạ kia, bất chợt con người anh ta co rựt lại.
Có lẽ là muốn tránh thoát nhưng không cách nào tránh được, muốn ói ra lại không thể nhả, khiến cho cá gương mặt của anh ta hiện lên đây gần xanh.
Cả người khổ sở tột cùng.
Oe!
Nhìn thấy từng gáo tương được đổ xuống, có rất nhiều người đều bị nôn theo, điên cuồng nôn ọe một hồi.
Diệp Linh cũng che miệng chạy ra xa, nôn ra một cách dữ dội.
Buồn nôn! Thật sự quá buồn nôn.
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy trong bụng mình gào thét không thôi! "Ha ha ha!"
Nhưng cũng có rất nhiều tu sĩ cất tiếng cười to.
Ồn ào một trận như vậy, lần này coi như Huyền Nguyên phải lại bị mất mặt một trận thật lớn! "Mẹ nói.
Trước mặt nhiều người như thể sao có thể đối đãi với kim chủ của Huyền Nguyên phải chúng ta như vậy, thật sự là ném hết mặt mũi của Huyền Nguyên phải chúng ta mà!"
Sư phụ của Chu Khôn nằm chặt nắm đấm, vẻ mặt vô cùng khó coi, trong mặt hình như là có ngọn lửa không ngừng nhảy nhót, có một loại xúc động như ước gì có thể xé xác của Diệp Thiên ra vậy.
"Sư phụ, chờ sau khi hội đan phù kết thúc, con nhất định sẽ tìm cơ hội giết anh ta, vì rửa nhục cho môn phái chúng ta!" Chu Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Khoảng mười phút sau, một chậu tương đầy cũng đã rót xong.
Hầu Hà Kinh ngã quy trên mặt đất, ợ ra một cái, mặt mũi giống như không thiết sống nữa.
Nhưng không có một ai dám tới đỡ anh ta dậy.
Chính vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Làm cái quỷ gì thế, sao thổi như vậy?"
Mọi người lần theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy bốn vị trưởng lão biến mất trước đó thì bây giờ họ đang đi tới bên này.
Toàn trường lại xôn xao lên! "Là bốn vị trưởng lão đã trở về!" "Sắc mặt bốn vị trưởng lão hơi khó coi, một mặt thì ngại thối, rồi không biết sau khi biết tình huống bên này xong thì có thể nổi giận không nữa?" "Nhìn qua thì hình như bốn vị trưởng lão không có tức giận."
Tất cả tu sĩ đều bàn tán sôi nổi.
Rất nhanh, bốn vị trưởng lão đã đi tới trước đài, thấy có người nằm trên mặt đất, trong miệng thì đang nên đầy tương.
Sắc mặt tất cả họ bất chợt thay đổi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Gia Quân tức giận hỏi.
Có lẽ ngửi được trên người Lý Gia Quân phát ra mùi thuốc súng, sắc mặt của Chu Khôn vui mừng khôn xiết, ngay lập tức chạy tới, chỉ vào Diệp Thiên nói với giọng điệu bất bình: "Bốn vị trưởng lão, khi các ngài không có ở đây, cái tên này vô cùng ngông cuồng, dám uy hiếp đệ tử của các môn phải để bạo hành kim chủ của môn phái chúng tôi, các ngài nhất định phải trừng trị cái tên kiêu căng này.
Vì xứng danh các môn phái chính thống, vì xả giận cho môn phải của tôi!" "Tôi nhớ ra rồi." Tôn Bắc Tông đột nhiên nói: "Cái tên này chính là người vừa nói lúc nảy, nếu ngài Diệp thách đấu thành công thì tên thổ dân ngu ngốc này sẽ ăn một chậu tương.
"Ách! Tôi cũng nhớ rồi." Lý Gia Quân cũng như chợt hiểu ra.
"Đúng đúng đúng, chính là anh ta." Chu Khôn vội vàng nói: "Đúng là anh ấy đã nói và cũng nên ăn một chậu tương thật.
Nhưng mà Diệp Bắc Minh đã làm quá lên, anh ta không nên uy hiếp đệ tử của quý môn chủ để cưỡng ép rót tương vào miệng người ta, đơn giản thì chính là làm mất mặt mũi của quý môn phải đây!"
Chu Khôn nói xong cũng không quên liếc ánh mắt hung tợn về phía Diệp Thiên, dường như muốn nói cho hắn biết, tiếp theo anh từ từ mà đợi bị nghiêm trị đi.
Nhưng không ngờ, sau khi tìm hiểu từ đệ tử và biết rõ ngọn nguồn thì Lý Gia Quân chẳng những không có tức giận, ngược lại còn cười hạ hạ nói: "Các đệ tử, các con làm rất tốt, ngài Diệp là khách quý quan trọng của chúng ta, nên chúng ta phải ra mặt bảo vệ quyền lợi của ngài ấy"
Chu khôn nghe vậy, trong nháy mắt đều ngu người.
"Đem tên thổ dân bẩn thỉu này ném ra ngoài, sau đó dọn dẹp hiện trường cho sạch sẽ.
Lý Gia Quân dặn dò một câu, sau đó như chờ không kịp mà bay lên đài, mặt mũi tràn đầy kích động nói với Diệp Thiên: "Ngài Diệp, độn phù của ngài thật sự là một Thần khí, một là bùa có thể độn tới ba mươi dặm, đơn giản nhưng quá thân kỳ! "Đúng vậy, tôi thật sự không dám tưởng tưởng ra, vậy mà có thể chạy tới ba mươi dặm, cái độn phù này thật sự là tác phẩm của thần mà!" Tôn Bắc Tông cảm thán nói.
Mà ở đó, tất cả tu sĩ nghe xong lại càng bùng nổ hơn.
"Trời a! Một lá bùa có thể đòn được ba mươi dặm, so với độn phù Vương còn mạnh hơn gấp ba lần!" "Cái này đúng là Thần khí của việc chạy trốn mà, độn ba mươi dặm