Làm ra vẻ!
Nghe Diệp Thiên nói vậy, cả đám người Tiêu Chí Hào đều ném ánh mắt chất vấn qua chỗ hắn, họ chỉ cảm thấy cái này là anh ta làm quá lên rồi!
Mặc dù sư phụ của họ không thể so sánh được với trưởng lão Lý Gia Quân được, nhưng cũng là tu sĩ đại thành và tiểu cảnh Tiên Thiên Cảnh, muốn giết sư phụ họ như giết gà sao nói dễ nghe quá vậy.
Chí ít cũng phải là là dạng người bán đại năng như Lý Gia Quân mới có tư cách nói như vậy.
Mà Diệp Thiên thì sao?
Mặc dù nhìn qua thì anh ta đúng là rất lợi hại, đúng là cũng có tu vi Tiên Thiên Cảnh nhưng có đánh thắng được hai vị sư phụ của họ hay không cũng khó nói, vậy mà còn giết hai người họ như giết gà, cái này đúng là nổ lên trời mà.
Ngay cả Băng Ngôn và Tinh Hàm cũng từ chối cho ý kiến.
Am am!
Đột nhiên truyền tới một tiếng vang oanh
động.
Ngay sau đó, trận pháp phía nam dường như đã dần dần mở cánh cửa ra.
Mọi người nghe theo tiếng nhìn xuyên thấu qua khe hở thì thấy bóng dáng hai người đang xuất hiện bên ngoài khe hở.
nấy vậy, cả đám người Tiêu Chí Hào như nổi điên lên, vẻ mặt uể oải tuyệt vọng trước đó đều lập tức mất sạch nhanh chóng thay bằng vẻ mặt sáng láng, tỉnh táo.
Pháp trận rất nhanh bị ép mở ra, hai vị trưởng lão đi nhanh tới.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai vị trưởng lão không hẹn mà cùng hỏi.
"Sư phụ, chết rồi, Khôn sư huynh chết rồi, Viễn sư đệ và cả Trần sư đệ cũng chết hết rồi, ô ô...!Phương Phi khóc lóc tức tưởi, nhìn qua giống như một cô gái nhỏ gặp ngược đãi và giờ thì nhìn thấy người lớn nên khóc ầm lên.
"Sư phụ, tiểu sư đệ cũng đã chết." Tiêu Chí Hào cũng nói cùng lúc.
"Cái gì!" Hai vị trưởng lão đều giật mình, khỏe mắt co rút kịch liệt, vẻ mặt bất chợt trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Nhất là Kỳ trưởng lão sư phụ của Phương Phi, bên lão chết ba đồ đệ, lập tức như có cảm giác muốn phun máu, khàn giọng gầm lên:
"Ai làm? Nói cho thầy biết là ai làm?"
"Sư phụ, là anh ta làm!" Phương Phi hung tợn chỉ vào Diệp Thiên.
"Diệp Bắc Minh?" Đầu tiên, trưởng lão Kỳ hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó thì lông mày nhưởng lên thành hình chữ xuyên.
Ngay cả trưởng lão Lâm cũng nhíu lông mày chặt lại, ngạc nhiên nói: "Không phải cậu ta chỉ là một thổ dân, sao có thể có năng lực giết được bốn vị tu sĩ chứ?"
"Sư phụ, anh ta không phải thổ dân."
Tiêu Chí Hào nói vội: "Dường như anh ta chỉ dùng một chiêu để giết tiểu sư đệ, mà anh ta còn có thể dùng ý nghĩ để thành lập nên trận pháp, bởi vậy không khó để nhận ra, anh ta không những không phải thổ dân mà còn là một tu sĩ bậc Tiên Thiên Cảnh."
"Vậy mà cậu ta là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh sao?"
Hai vị trưởng lão vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn qua Diệp Thiên cũng thay đổi đi, vừa có ngạc nhiên vừa có chấn động, tóm lại là dùng hai chữ khó tin để hình hung nhưng tuyệt đối không có sợ hãi.
"Sư phụ, đúng rồi ạ."
Lúc này dường như Phương Phi nghĩ tới cái gì, cô ta chỉ vào Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn khiếp này vừa rồi còn nói, muốn giết sư phụ và trưởng lão Lâm như giết gà cho chúng đệ tử nhìn!"
"Cái gì?"
Thiếu chút nữa, hai vị trưởng lão đã tuôn ra sự sợ hãi, họ khó mà tin nổi hỏi lại: "Cậu ta muốn giết hai chúng ta như giết gà?"
"Đúng vậy."
Diệp Thiên nói với giọng vô cùng chắc chắn, hờ hững: "Đồ vật của tôi mà mấy người còn dám nhớ nhung, bắt hai người giống như giết gà đã chừa đủ thể diện cho hai người rồi."
Hai vị trưởng lão liếc nhau, thiếu chút nữa là họ phun máu ra rồi, sắc mặt âm trầm có thể gạt ra nước, cả cái thân già càng run rẩy dữ dội, có cảm giác kích động như muốn nhảy đỏng lên.
Cái thắng ranh này cũng phách lối quá rồi đấy! Vậy mà không hề xem trọng hai người họ
Ngay cả Tinh Hàm và Băng Ngôn cũng hai mặt nhìn nhau, hai cô chỉ cảm thấy Diệp Thiên nói như vậy là hơi quá rồi.
Thậm chí hai cô ấy cũng không dám nghĩ Diệp Thiên có thể đánh lại hai vị trưởng lão hay không chứ đừng nói giết hai người kia như giết gà.
Giong như nhìn vào thời tiết, vốn dĩ là không dám tin tưởng.
Nhưng ngay trước mặt hai người họ mà Diệp Thiên đã nói như vậy.
Cho nên, hắn chắc chắn phải nghênh đón sự trả thù của hai vị trưởng lão.
Kết quả là trái tim nhỏ bé của hai người cứ như bị xé mạnh ra.
"Thổ dân! Anh quá láo xược rồi đấy! Ngay trước mặt sư phụ của ta và trưởng lão Kỳ mà anh cũng dám nói như vậy! Anh đúng là phách lối kiêu ngạo tới cực điểm mà! Lúc này xem tôi lột da rút gần anh như thế nào!" Tiêu Chí Hào nhảy ra ngoài chỉ vào Diệp Thiên mà chửi đổng lên.
Nếu như giờ phút này, hai vị trưởng lão như thùng thuốc nổ thì câu nói này của Tiêu Chí Hào chính là mồi lửa, triệt để dẫn cơn tức của hai vị trưởng lão bạo phát ra ngoài.
"Thổ dân! Cậu đừng có ngang ngược!"
Sư phụ của Tiêu Chí Hào giận dữ gầm lên một tiếng, mái tóc dài mùa bạc không ngừng bay múa theo gió, áo bào trên người cũng tung bay trong gió lạnh.
Giong như múa cổ động tăng thêm được mấy phần ý chí hào hùng khi chiến đấu.
"Nạp mạng đi!"
Ông ta nói xong thì bắt đầu thúc giục hình ảnh Lôi Hỏa Chưởng, sau đó bất chợt đánh ra ngoài.
Chỉ một thoáng, một đạo chưởng lửa còn mang theo dòng điện cực lớn cứ như đạn pháp bắn ra khỏi nòng, trực tiếp đè ép bay về phía Diệp Thiên.
Thấy cảnh tượng này, Tiêu Chí Hào vui sướng khôn xiết nói: "Lôi Hỏa Chưởng của sư phụ tôi có thể đánh đổ núi, chặn đứng sông, cũng có thể lấp mặt hồ..."
Không đợi anh ta nói xong những lời uy hiếp thì Diệp Thiên đã "hừ" lạnh một tiếng, nhấc một tay lên ngưng tụ ra một thanh kiếm dài gần 3 mét ánh sáng lạnh đập vào mặt mọi