**********
Với tính cách của Diệp Thiên, đương nhiên sẽ không xoay người cúi đầu, cho nên việc đánh nhau một trận với Lý Gia Quân và Trương Chánh Hành là không thể tránh được.
Bởi vì hắn cũng không phải chơi liều, sau khi đứng lên khỏi ghế bành thì đi ra ngoài.
"Anh Diệp!"
Tinh Hàm nhịn không được chạy đi lên, ngăn trước mặt Diệp Thiên.Vẻ mặt lo lắng hỏi: "Anh...Có mấy phần thắng vậy?"
"Có phần thắng hay không không quan trọng, quan trọng là không đánh lại khiến người khác nghĩ mình là hình nộm." Diệp Thiên cười nhạt một tiếng, đi thẳng ra ngoài.
"Không nằm chắc phần thắng còn muốn đánh, còn tuyên bố buộc người ta thành một khối mà đánh, thật sự không biết anh ta nghĩ cái gì.
Gia bộ cũng có thể giả bộ thành như vậy."
Bằng Ngôn nhếch miệng, dáng vẻ như im lặng không biết nói gì.
Nhóm người Diệp Thiên rất nhanh đã ra khỏi phòng khách, xuất hiện ở bên ngoài.
"Tới đi, Diệp Bắc Minh, chúng tôi để cậu ra tay trước, miễn cho cậu nói hai chúng tôi bắt nạt cậu!" Thấy Diệp Thiên ra tới, Trương Chánh Hành ngượng ngừng cười nói.
Diệp Thiên sờ sờ cầm, đột nhiên nói: "Kiểu này, chúng ta lên không trung đấu đi, càng cao càng tốt, miễn cho phá hư kiến trúc ở đây."
"Ha ha ha!"
Lý Gia Quân và Trương Chánh Hành liếc mắt nhìn nhau, đều cười ha ha ra tiếng.
"Thật ra đơn đầu với cậu chúng tôi không cần ra tay, vốn dĩ sẽ không phá hủy kiến trúc, nếu cậu đã lo lắng như vậy, vậy được, chúng tôi thỏa mãn yêu cầu này của cậu." Lý Gia Quân cười nghiền ngẫm.
Ông ta nói xong thì dẫn đầu nhảy lên cao, bay cao tới mấy trăm thước trên không.
"Độ cao này, cậu đừng nói là lên không tới là
được."
Trương Chánh Hành cười khẩy với Diệp Thiên, cũng thả người bay lên cao mấy trăm thước trên không.
"Trời ạ! Những tu sĩ này thật đáng sợ mà.
Vậy mà có thể bay cao tới vậy, đúng là thần tiên mà!"
Từ trên xuống dưới những người trong nhà họ Tào đều ngửa đầu nhìn lên, nhưng cũng không thấy người, không nhịn được liên tục cảm thán.
Sau đó, dưới rất nhiều ánh mắt lo lắng Diệp Thiên cũng thả người bay lên cao mấy trăm thước.
"Họ định làm cái quỷ gì đây?"
Ba vị trưởng lão của Huyền Minh Tông núp trong bóng tối đều nhướng mày, trên mặt đều là câu hỏi.
"Cái này là muốn đánh nhau hả?"Đại trưởng lão nhíu mày nói.
"Có thể lắm." Tôn Bắc Tông nói: "Tôi nghe nói Tô Nguyên Lương kim chủ của chúng ta nói, Diệp Bắc Minh vô cùng phách lối và kiêu ngạo.
Không xem trọng bất kỳ ai, khó chịu liền làm, con trai Tô Nguyên Lương cũng chết trên tay hắn, tôi đoán là yêu cầu của Lý Gia Quân đưa ra khiến hắn khó chịu cho nên mới nói đơn đấu như vậy."
"Ha ha." Đại trưởng lão cười lạnh: "Đó là do chúng ta không cùng ra, hắn có thể ngông cuồng phách lối.
Bây giờ các tông môn lớn đều xuất hiện, đừng nói Lý Gia Quân, tùy tiện tìm một trong số những đệ tử của chúng ta cũng có thể đánh hằn không làm được gì."
"Ha ha, có đạo lý."
Tôn Bắc Tông và Châu Huyền Đồng đều cười
ha ha.
"Vậy trước tiên chúng ta cứ nhìn hắn tự ngược một chút đi, để Lý Gia Quân chèn ép khí phách của hắn, sau đó chúng ta đi ra diệt Lý Gia Quân thì trước mặt chúng ta hẳn sẽ thành thật hơn." Đại trưởng lão ý vị thâm trường mà cười, dáng vẻ trí tuệ vững vàng, giống như tất cả đều nằm trong tay ông.
Lúc này, trên không trung của nhà họ Tào.
"Ha! Không nghĩ tới một võ sĩ thổ dân như cậu, vậy mà có thể bay lên cao như vậy, có thể Diệp Bắc Minh là có tài thật sự nha." Lý Gia Quân nhìn xuống phía dưới, không nhịn được ngạc nhiên nói.
Theo ông ta tính toán, có lẽ chỗ nào cao hơn năm trăm mét, mà với độ cao này chỉ có tu sĩ ít nhất ở đỉnh phong Huyền Thông Cảnh mới có thể khống chế được.
Một võ sĩ thổ dân bình thường, còn trẻ như vậy lại có tu vi đỉnh phong Huyền Thông Cảnh đúng là làm cho ông ta phải thay đổi cách nhìn về hắn.
Phải biết rằng, trong giới tu sĩ, người có thiên phú mạnh nhất cũng không thể tu luyện được Huyền Thông Cảnh ở độ tuổi này.
"Độ cao này có gì khó chứ?" Diệp Thiên khinh thường nói.
"Xem ra vị đại năng sau lưng cậu không chỉ luyện được Nguyên Linh Đan cực phẩm, còn