Lời vừa thốt ra, tông chủ Hạ Hầu Mục và các trưởng lão đều sửng sở.
“Đúng đúng đúng, chính là anh ta, Tứ trưởng
lão biết anh ta sao?"
Tình Nhi lập tức gật đầu, vẻ mặt đầy tò mò háo hức.
Tứ trưởng lão lắc đầu: “Tôi không quen anh ta, là kim chủ của Huyền Minh Tông tung một đoạn video, đe dọa rằng nếu trong vòng năm ngày Diệp Bắc Minh không đến Huyền Minh Tông, bọn họ sẽ phá đứa con trong bụng vợ anh ta, rồi giết chết cả người vợ.”
“Quá đáng! Thật là quá đáng!” Lồng ngực Tình Nhi run lên, tức đến nhãn mày chau mặt.
Lúc này Hạ Hầu Mục hỏi: “Tình Nhi, Diệp Bắc Minh không phải là võ sĩ sao? Sao lại có đan dược độn phù mạnh hơn cả Đan Vương và Phù Vương?”
“Anh ta không phải võ sĩ, mà là một tu sĩ vô cùng lợi hại, Ngũ trưởng lão của Huyền Đỉnh Tông là Trương Chánh Hành bị một chưởng của anh ta đánh bại, tam trưởng lão Lý Lâm Thuật cũng bị anh ta đả thương.
“Cái gì!”
Hạ Hầu Mục và các trưởng lão đều tái xanh
mặt mũi.
Có võ sĩ khủng long như vậy sao.
Kiếm tôn có hơi bối rối nhìn về phía mọi người, hỏi: "Các người nói gì vậy, sao lão nghe không hiểu?”
Do đó Tứ trưởng lão mới thuật hết mọi chuyện lại cho kiếm tôn một lượt.
Kiếm tôn nghe xong liền nhíu mày, nói: “Chẳng trách Huyền Minh Tông lại sử dụng thử đoạn bỉ ổi như vậy, đây là đang dòm ngó đến cách thức điều chế kim đan và độn phù trong tay Diệp Bắc Minh đây mà.”
“Cho nên bọn chúng mới phải dẫn dụ Diệp Bắc Minh đến Huyền Minh Tông, dùng vợ của cậu ta để uy hiếp cậu ta dạy bọn chúng luyện kim đan độn phù, một khi bọn chúng học được, tất sẽ giết Diệp Bắc Minh giệt khẩu, sau đó bọn chúng có thể sử dụng cách luyện kim đan độn phù học được từ Diệp Bắc Minh để kiếm được càng nhiều lợi ích hơi."
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với các suy nghĩ của kiếm tôn.
Tình Nhi nghe vậy thì vô cùng khẩn trương, vội vàng nói: “Kiếm tôn, lão có thể cứu Diệp Bắc Minh không, rồi giúp anh Diệp Bắc Minh cứu vợ của anh ta và cả đứa con còn chưa ra đời của anh ta nữa?"
Kiểm tôn cười khổ: "Thực lực của Phù Vương có nhỉnh hơn lão tồn một chút, huống hồ vợ của Diệp Bắc Minh là bị bắt vào Huyền Minh Tông, cho dù lão có liều cái mạng già này cũng chưa chắc cứu được vợ của cậu ta.
“Hả? Vậy phải làm sao đây?” Tình Nhi lo lắng không thôi.
Lúc này, kiếm tồn đột nhiên cười toe toét nói: “Không thể cứu được vợ cậu ta, nhưng cậu ta thì có thể cứu được.
“Cứu như thế nào?” Tình Nhi lập tức hỏi.
Kiểm tôn cười hà hà nói: "Bảo cậu ta đến Huyền Kiếm Tông, chúng ta sẽ bảo vệ an toàn cho cậu ta.
“Đúng đó! Người tài như thế này chúng ta nhất định phải giữ lại, nếu như có thể làm việc cho chúng ta, vậy thì Huyền Kiếm Tông chúng ta nhất định sẽ có ngày biến thành phượng hoàng bay lên trời cao!” Tông chủ vui mừng nói.
"Nhưng con nghe nói anh ta rất yêu vợ của mình, nếu như không giúp anh ta cứu vợ, anh ta chắc chắn sẽ không đến Huyền Kiếm Tông của chúng ta đâu." Tình Nhi nói.
Kiếm tôn lại quả quyết: "Đối diện với sức mạnh, con người ta sẽ khuất phục thôi, nói không chừng bây giờ cậu ta không phải đang nghĩ làm sao để cứu vợ mình, mà là đang nghĩ xem sau thời hạn năm ngày, làm sao để trốn khỏi Huyền Minh Tông tìm đến tận cửa.
“Cho nên ta quyết định đi tìm cậu ta nói chuyện, bảo cậu ta đến Huyền Kiếm Tông của chúng ta để lánh nạn, không cần cậu ta dạy chúng ta luyện kim đan độn phù, chỉ cần luyện kim đan độn phù giúp chúng ta là được rồi."
“Nếu như cậu ta không thể nào chịu được nỗi đau mất vợ, vậy thì
Nói đến đây, kiểm tôn nhìn sang Tình Nhi nhếch mép cười: “Vậy thì gả cháu làm vợ của cậu ta."
“Hả?” Tình Nhi giật mình.
Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đỏ lên như trái cà chua chín.
Đêm đó, Diệp Thiên và Takera Satoh về nhà họ Tần, liền nhìn thấy một đám người đang lo lắng chờ đợi bọn họ, trong đó bao gồm cả Thẩm An Kỳ.
“Diệp Thiên, sao rồi, có tìm được bảo vật để cứu được Liên Tâm không?” Nhìn thấy Diệp Thiên trở về, Tần Chí Thành lòng nóng như lửa đốt tiến lên hỏi.
Tần Liên Tâm là đứa cháu gái ông yêu quý nhất, trong bụng còn có hai đứa chất của ông, đó là hậu duệ nối dõi nhà họ Tân sau này, ông không nóng vội mới là lạ.
Bởi vì hôm nay, Tô Nguyên An lại gửi tới một video đếm ngược.
“Tìm thì tìm được rồi, nhưng mà tu vi không đủ, trong thời gian ngắn không thể điều khiển được." Diệp Thiên cười khổ nói.
“Vậy phải làm sao? Bây giờ tu luyện có kịp không?" Tần Chí Thành hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu: “ít thì ba năm năm, nhiều
thì...”
Mọi người đều trở nên trầm mặc.
Một lúc