Lúc này Diệp Thiên và kiểm tôn đã quay trở lại mặt đất, Hạ Hầu Mục lập tức bước ngắn bước dài đi tới trước người trước mặt kiếm tôn, thần sắc có phần kinh ngạc nói: “Lão tổ, cậu Diệp có thể đấu ngang ngửa với lão sao?”
Lúc nãy ông ta ở dưới mặt đất, đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng ông ta vẫn không dám tin rằng, một chàng thanh niên trẻ tuổi như vậy lại có thể đấu ngang tài ngang sức với cao thủ kiếm tôn số một của Huyền Kiếm Tông.
Nếu thật sự như vậy, thì cũng quá khủng khiếp
rôi!
“Phải, hòa rồi.
Trương Huyền Đạo lão đã đánh giá thấp anh hùng trong hiện hạ rồi, thân thủ của cậu Diệp, thật sự khiến lão cảm thấy xấu hổ.
Kiểm tôn bất ngờ nói.
Hạ Hầu Mục: "
Ông ta đã không biết dùng từ gì để diễn tả sự đáng sợ của Diệp Thiên! Thậm chí cả Tình Nhi cũng không thể tin vào måt mình.
Cô ta biết Diệp Thiên rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng, thực lực của Diệp Thiên lại đáng sợ tới mức có thể phân cao thấp với kiếm tôn.
“Nam nhi đại trượng phu thì nên như vậy!”
Trong lòng cô ta không ngừng cảm thán, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên càng thêm nóng bỏng.
Từ xưa đến giờ, làm sao có đạo lý mỹ nữ lại không ái mộ anh hùng chứ.
Ngay sau đó, mọi người trở lại phòng khách.
Suốt cả ngày nay trên mặt mọi người không có lấy một nụ cười.
Sau khi biết được Diệp Thiên sở hữu sức mạnh tương đương với những người vừa bắt đầu tu luyện Kim Đan Cảnh, mọi người cũng giảm bớt lo lắng về việc Diệp Thiên đi đến Huyền Minh Tông, trên mặt cũng dần hiện ra ý cười.
Vì vậy Diệp Thiên trịnh trọng tuyên bố:
“Tôi đã quyết định, ba ngày sau sẽ đến Huyền Minh Tông, mọi người không cần khuyên nhủ nữa." Không có ai dám nói gì.
Sau đó, Diệp Thiên nhìn kiếm tôn và Hạ Hầu Mục, nói: “Tôi muốn thực hiện một giao dịch với Huyền Kiếm Tông các vị
“Giao dịch gì?” Hạ Hầu Mục hỏi.
Diệp Thiên nói: “Trong nửa năm này, tôi đã gây thù chuốc oán không ít, một khi tôi ra đi, người nhà của tôi, những người đi theo tôi, chắc chắn sẽ bị kẻ thù của tôi tìm đến ám hại, cho nên tôi muốn Huyền Kiếm Tông của các vị tuyên bố trên toàn thế giới, các vị sẽ là chỗ dựa cho người nhà của tôi và những người đi theo tôi.”
“Tất nhiên, tôi cũng đưa ra ba điều có lợi có cho các vị.
“Một, nhà họ của Tần của tôi có một miếng đất diện tích gần một ngàn mét vuông ở Giang Thành, Huyền Kiếm Tông của các vị xây sửa lại tại Giang Thành, tất cả chi phí đều do chúng tôi phụ trách.
“Hai, tôi dùng thời gian ba ngày, luyện một trăm ngàn viên Nguyên Linh Đan, điều chế ba ngàn tấm Độn Phù một độn ba mươi dặm, tất cả đều miễn phí cho các vị.
“Ba, tặng cho các vị một ngàn món pháp bảo thần binh.”
Ba điều kiện này vừa được đưa ra, kiểm tôn và Hạ Hầu Mục đều bị sốc đến đờ người
Chưa nói đến điều thứ nhất và điều thứ ba, chỉ riêng điều thứ hai cũng đủ để mê hoặc bọn họ.
Một trăm ngàn viên Nguyên Linh Đan Ba ngàn tấm độn phù một độn ba mươi dặm! Nếu như đi mua, dốc hết đá linh thạch của Huyền Kiếm Tông chắc cũng chỉ đủ mua được một nửa
Hơn nữa con số này, cũng đủ để Huyền Kiếm Tông sử dụng thoải mái trong suốt mười năm!
Nên biết trước đây, chỉ có tu sĩ tu luyện trên mức Huyền Thông Cảnh mới có thể dùng Nguyên Linh Đan.
Với số lượng này, có thể cho cả các đệ tử Trúc Cơ Cảnh bị thương khi tu luyện sử dụng.
Cho nên mới nói, kiếm tôn và Hạ Hầu Mục đều
bị cảm động đến mức không nói thành lời.
“Cậu Diệp, một ngàn món pháp bảo thần binh, cậu nói thật hay giả vậy?” Cánh môi kiểm tôn run rẩy, toàn thân đều kích động đến nỗi run rẩy không ngừng.
Nên biết pháp bảo và thần binh, chỉ có ở Côn Hư và bên ngoài địa cầu, ở trái đất không có món nào có thể dùng được cả.
Bọn họ thậm chí còn chưa từng nhìn thấy pháp bảo và thần binh trông ra làm sao, chỉ biết rằng trong sách cổ có ghi chép lại, pháp bảo và thần binh có thể nâng cao sức chiến đấu của tu sĩ.
"Đương nhiên là thật.” Diệp Thiên nói: "Nhưng mà tôi có một yêu cầu, các vị nhất định phải phong tỏa tin tức, không được để cho bên ngoại biết các vị có những bảo vật này, càng không thể nói là do tôi cho, nếu không hậu quả thế nào các vị biết đấy."
“Lão hiểu lão hiểu, đảm bảo sẽ không để lộ ra.
Chỉ cần Huyền Kiếm Tông chưa đi đến thời khắc kề cận sống còn, chúng tôi sẽ không để bên ngoài phát hiện sự tồn tại của pháp bảo và thần binh." Kiếm tôn vỗ ngực nói.
Đương nhiên ông ta hiểu ý của Diệp Thiên, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, Huyền Kiếm Tông sẽ trở thành mục tiêu công kích, các đại môn phái sẽ bắt tay nhau đánh phá Huyền Kiếm Tông phải để tranh giành pháp bảo thần binh.
Nếu như để bên ngoài biết là Diệp Thiên cho bọn họ, vậy Huyền Minh Tông lại hao tổn thêm tâm sức để Diệp Thiên đưa pháp bảo và thần binh cho bọn chúng.
“Như vậy là tốt nhất.” Diệp Thiên gật đầu, lấy
từ trong nhẫn không gian ra hai thanh trường kiếm
trung phẩm bậc hai đưa cho kiếm tôn và Hạ Hầu Mục.
Hai người bọn họ đều là chuyện gia về kiểm, nhận kiếm về tay, ánh mắt hai người bọn họ lập
tức phát sáng, giống như nhìn thấy mỹ nhân vậy.
Hai người ngay lập tức vọt ra khỏi phòng khác, vung vẫy hai món bảo vật trong tay.
Phấn khích thử kiếm đến tận mười phút, sau
đó hai ngời mới sung sướng chạy vào lại phòng
khách, hét lên:
“Bảo vật! Đây