"Ngài Diệp, tôi cũng không biết ngài thích gì, tấm thẻ này chỉ là quà khích lệ của của tôi và mẹ tôi tặng cho ngài, mật khẩu chính là sáu chữ số cuối của số thẻ." Khi đến văn phòng làm việc, Kim Thiện Hùng lập tức đưa thẻ ngân hàng cho Diệp Thiên.
“Bên trong có bao nhiêu?” Diệp Thiên thẳng thắn hỏi.
"Hơn hai trăm tỷ." Thứ mà Kim Thiện Hùng có nhiều nhất chính là tiền.
Tập đoàn Thiện Hùng của ông sở hữu có giá trị thị trường vượt qua con số bảy mươi ngàn tỷ, ngoài ra còn có thu nhập từ chuỗi ngành công nghiệp đen với quy mô lớn.
Không một ai biết rằng rốt cuộc ông có tất cả bao nhiêu tài sản trong tay, nói chung là rất rất nhiều.
Hai chị em của Tần Liên Tâm há hốc cả mồm vì kinh ngạc.
Toàn bộ Tế Nhân Đường tổng cộng giá trị còn chưa đến hai trăm năm mươi tỷ, chỉ là một buổi lễ khai trương thôi mà Kim Thiện Hùng đã tặng cho nhiều tiền như vậy rồi, quả là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
Thế nhưng sự việc tiếp theo mới làm cho Tần Liên Tâm càng ngạc nhiên hơn, hai chị em cô ngạc nhiên đến mức há hốc mồm giống như muốn rớt cả cằm xuống.
"Cầm lấy đi, sau này thiếu tiền thì cứ tìm tôi.
Nếu như cậu còn tới làm phiền chị cậu, vẫn còn bén mảng đến cửa nhà cô ấy thì tôi sẽ đánh cho cậu một trận nhớ đời." Diệp Thiên ném thẻ ngân hàng cho Tần Lâm Văn và cảnh cáo.
Tần Lâm Văn vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, sau đó nhanh chóng kích động nói: "Cảm ơn anh rể, cảm ơn anh rể! Kể từ hôm nay thì anh chính là anh rể của tôi.
Cho dù ông nội có thừa nhận anh hay không thì dù sao trong mắt tôi anh đã là anh rể của tôi rồi!"
Cậu ta biết Tần Liên Tâm có vẻ thích Diệp Thiên, thế nhưng ông nội sẽ không để cho hắn làm chồng của cô đầu.
Nhưng mà cũng không sao, cô có thể yêu đương vụng trộm với hẳn, nếu như vậy thì cô có thể quản lý tiền của Diệp Thiên rồi.
Kiếm ở đâu ra một người anh rể hào phóng như vậy được.
Tần Liên Tâm: "..."
May mà là Diệp Thiên, nếu như người đó không phải là Diệp Thiên mà Tần Lâm Văn lại dám nhận bừa một người khác làm anh rể như vậy thì Tần Liên Tâm sẽ xử đẹp cậu ta.
Lúc này, Tần Liên Tâm đang bị Diệp Thiên làm cho cảm động.
Cô biết Diệp Thiên làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, vì thế hắn mới không ngần ngại đưa nhiều tiền như vậy cho em trai của cô.
Số tiền này đủ để em trai của cô không đến quấy rối cô vòi tiền trong một đến hai năm.
“Nếu Diệp Thiên có thể được ông nội chọn làm chồng của mình thì nhất định mình sẽ bỏ ra thật nhiều tiền để làm sính lễ trong nhà cho anh ấy, mình sẽ lo toan mọi thứ thật chu đáo, nhất định sẽ không phụ lòng của anh ấy.” Cô thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ là cô đã sớm biết sẽ không có cơ hội để được làm như vậy.
Làm sao ông nội có thể chọn hắn làm chồng có được cơ chứ.
“Chị, anh rể, chú Hùng, mọi người nói chuyện đi, em đi trước đây.” Tần Lâm Văn có trong tay một số tiền lớn như vậy nên tất nhiên phải đi đến cửa hàng 4S để chọn siêu xe, cậu ta đầu cần ở đây làm gì nữa.
“Lâm Văn, đây là tiền quà mà chú Hùng tặng cho Diệp Thiên, em hãy mau trả lại cho Diệp Thiên đi.
Tần Liên Tâm cảm thấy Diệp Thiên đứng ngay trước mặt Kim Thiện Hùng mà đưa tiền cho em trai cô thì có chút không phải, làm như vậy không khác nào không giữ mặt mũi cho Kim Thiện Hùng.
"Chị, em..." Tần Lâm Văn buồn bực tỏ vẻ không bằng lòng nói.
“Ha ha.” Kim Thiện Hùng sảng khoái cười nói với Tần Liên Tâm: “Cô Liên Tâm, kể từ khi Diệp thần y thích cô thì sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành vợ của ngài ấy, em trai của cô sớm muộn gì cũng phải gọi ngài ấy là anh rể.
Cô cứ yên tâm đưa tiền cho em trai cô tiêu đi, nếu như không đủ tiêu thì tôi có thể đưa thêm."
Hai chị em Tần Liên Tâm kinh ngạc đến mức há hốc miệng thật to, tưởng chừng như có thể đút hẳn một trái táo vào miệng vậy.
Đọc truyện m ới nhất tại Truyệ 88.net
Đặc biệt là Tần Lâm Văn, nếu như không đủ tiêu còn có thể tìm đến chú Hùng để lấy thêm sao? Chuyện này thật là khiến người khác không thể lường trước được mà “Cảm ơn chú Hùng, bây giờ tạm thời cũng đủ rồi, tôi đi trước đây.” Tần Lâm Văn chắp tay lại cung kính chào tạm biệt rồi nhanh chóng chạy đi.
"Lâm Văn, em..."
Tần Liên Tâm chưa kịp nói hết câu thì Tàn Làm Văn đã chạy đi mất dạng.
“Cô Liên tẦM cứ để cậu ấy đi đi, quan hệ của tôi với ngài Diệp không phân biệt ai với ai, của tôi cũng chính là của ngài ấy, của ngài ấy thì vẫn là của ngài ấy” Kim Thiện Hùng bật cười hì hì.
Tần Liên Tâm: "..."
Cô chỉ cảm thấy hôm nay toàn gặp phải những chuyện khiến cô không biết phải xử lý như thế nào.
“Ngài Kim khéo ăn khéo nói quá.” Diệp Thiên cười nói: “Từ nay về sau nhờ ông giúp đỡ vợ tôi nhiều hơn về mảng làm ăn, nếu như có tên khốn nào dám khiêu chiến hay gây hiềm khích gì với cô ấy thì ông hãy giúp tôi đánh người đó."
Nói xong, Diệp Thiên nắm lấy tay Tần Liên Tâm.
“Không thành vấn đề!” Kim Thiện Hùng vỗ ngực tự tin nói.
Tần Liên Tâm ngẩn người ra, quên mất chuyện phải rút tay ra khỏi tay của Diệp Thiên.
Từ khi nào mà Kim Thiện Hùng lại nghe lời của Diệp Thiên đến như vậy?
Mà khoan đã, ai là vợ của hắn kia chứ, giờ sinh và ngày tháng năm sinh của nhau vẫn còn chưa biết có hợp hay không mà vợ chồng cái gì?
Lúc này cô mới kịp phản ứng lại, vội vã tách tay của mình ra khỏi tay Diệp Thiên, sau đó cúi đầu gắt giọng nói: "Ai là vợ của anh kia chứ, được ông nội em chọn trong buổi kén rể đi đã rồi hẵng nói: "
Kim Thiện Hùng lại cười và nói: "Cô Liên Tâm, ngài Diện thiết định sẽ thắng thôi, tới lúc đó tôi sẽ bố trí sắp xếp viên thu 1 đốc tổ chức một đám cưới đáng nhớ đến suốt CỬA Gun cho biết người
Tần Liên Tâm: "
Cô chỉ cảm thấy bộ não của mình dường như đang bị chập mạch rồi thì phải.
"Chú Hùng, chủ và Diệp Thiên..." Tần Liên Tâm tỏ vẻ khó hiểu và nghi hoặc, dường như có có cảm giác rằng Kim Thiện Hùng đang lấy lòng Diệp Thiên.
Kim Thiện Hùng đọc được suy nghĩ của Tần Liên Tâm, vì thế mở miệng nói: "Cô Liên Tâm chắc là không biết chuyện này rồi.
Kim Thiện Hùng tôi đây đã mồ côi cha từ khi còn nhỏ, mẹ tôi lại không nỡ bỏ tôi và em gái để bước thêm bước nữa.
Một tay bà ấy làm lụng khổ cực, ngày đêm tần tảo để nuôi nấng