**********
Nghe Tần Lâm Văn nói thế, Diệp Thiên mới biết toàn bộ tài sản của Nhà họ Tần đều nằm trong tay chị của tên nhãi này.
Lẽ ra anh định giải quyết tên này rồi mang Tần Lâm Văn về, bây giờ xem ra không cần phải đi vội.
Tần Lâm Văn nói đúng lắm, Nhà họ Tần bây giờ nghèo rớt mồng tơi, đến tiền trong tài khoản của mình cũng bị tiêu hết.
Ở cái xã hội thực dụng này, cái gì cũng cần dùng tiền nên rất cần lấy lại tài sản thuộc về mình, không thể để cả nhà dồn trong ngôi nhà chật chội đó được.
“Trang viên của Nhà họ Tần đang nằm trong tay ai?” Diệp Thiên hỏi Tần Lâm Văn.
Tần Lâm Văn chỉ về phía Châu Vũ đang lau máu và bất mãn nói: “Trang viên rộng lớn của nhà chúng ta bị hai chị em nhà hắn chiếm mấy rồi, hắn không biết ơn Nhà họ Tân chúng ta thì thôi đi, bao nhiêu năm nay, hắn hở chút xíu là đấm đá em, khiến em suýt chút nữa là nghi ngờ cuộc sống rồi.”
Nói tới đây, Tần Lâm Văn lại nổi cơn giận xông lên đá Châu Vũ vài cái: “Để con mẹ mày đạp tao mấychục cái, sau này tao gặp một lần đá mày một lần!”
Diệp Thiên quay về, gan của hắn cũng lớn hơn, không cần lo đến Tông này phải kia nữa, trời có sập xuống cũng có anh rể đảm đương, hoàn toàn không màng đến hậu quả.
"Đợi chị tao đến! Tao sẽ trả lại cho mày gấp mười lần!” Châu Vũ quát với cái miệng đầy máu tươi, rằng cũng bị đánh gãy hai cái rồi, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt méo mó.
“Đợi chị mày tới, tạo sẽ lấy lại những thứ thuộc về Nhà họ Tần của tao, đuổi tụi bây ra khỏi nhà tao, để tụi bây làm con chó ngoài đường!” Tần Lâm Văn đáp lai.
"Ha ha ha."
Châu Vũ ngẩng đầu cười nham nhở: “Gia nghiệp Nhà họ Tần chúng mày là do Huyền Thanh Tông giành được, đầu tiên là do chị tao quản lý, sau này Huyền Thanh Tông mang một phần tài sản nhà mày mang tặng cho Huyền Minh Tông nhưng vẫn do chị tao quản lý, Nhà họ Châu của tao chỉ chiếm mười phần trăm cổ phần thôi, còn lại đều là của Huyền Thanh Tông cả, chúng mày dựa vào cái gì mà lấy lại chứ?" “Tao nói cho chúng mày nghel Huyền Minh Tông bây giờ là đại ca của các Tông Môn, dám động đến đồ của Huyền Minh Tông, chỉ cần Huyền Minh Tông nói một câu, chúng mày chết không có chỗ chôn đấy!” “Vậy sao?” Diệp Thiên khẽ cười, anh ngồi xuống ghế sô pha, đổ một ly rượu vang, sau khi nhấp môi một cái rồi nói: “Huyền Minh Tông có thể khiến tạochết không có chỗ chôn hay không tạo không biết, nhưng tao biết tao có thể khiến tụi bây chết không có chỗ chôn.”
Câu nói này vừa thốt ra, đảm người Châu Vũ run rẩy liên hồi.
“Con mẹ mày đừng làm bậy đấy!
Châu Vũ sợ sệt trốn vào một góc và run rẩy cảnh cáo: “Chúng mày cũng là bị dồn đến đường cùng, mất hết tất cả nên mới muốn làm liều với chị tạo một phen rồi trốn tránh cả đời, cách thì khá tốt đấy nhưng cũng rất mạo hiểm, nhưng nếu chúng mày giết tao, chị tao tuyệt đối không chia cho tụi bây đồng nào cả, còn khiến tụi bây chết thảm nữa! "Ai thèm gạt tiền của chị mày! Chị mày bây giờ ăn ở đều là đang xài tiền của nhà tạo đấy!” Tần Lâm Văn bực mình cầm một chai rượu vang đập vào đầu Châu Vũ "Á!"
Châu Vũ thấy chai rượu tiến đến càng ngày càng gần, hắn sợ hãi đến mức tròng mắt muốn nổ tung ra.
Chính lúc này, chai rượu đột nhiên dừng lại cách đầu Châu Vũ khoảng mười mấy milimet rồi vỡ tan tành xuống đất.
Sau đó, một giọng nói nũng nịu vang lên.
"Ai ăn phải gan báo mà dám đánh em tao thành ra thế này!”
Lời nói vừa thốt ra, đám người Châu Vũ như thể hạn gặp mưa rào, giống như gà bị đánh tiết vậy, ai nấy đều phấn chấn lên và cười ha hả.Diệp Thiên ngồi trên ghế sô pha, anh thả ly rượu trên tay xuống và ngầng đầu nhìn lên thì thấy xuất hiện trước mặt là một mỹ nhân lạnh lùng có thân hình nóng bỏng đang mặc bộ trang phục công sở.
Phía bên trái cô ta là một ông lão lưng gù, chắc phải khoảng tám chín mươi tuổi rồi nhưng ánh mắt sắc lạnh như chim Ưng, khuôn mặt lạnh lùng, tạo cho người ta cảm giác hãi hùng.
Đồng thời sau lưng cô ta còn vỏ bốn người đàn ông hôn năm mươi tuổi, ai nấy đều trông rất dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải dạng hiền lành.
“Chị, cuối cùng chị cũng tới rồi, em bị đánh thảm lắm chị ơi, hu hu..” Châu Vũ lúc này đã chạy đến bên cạnh Châu Hiếu và kéo tay cô ta khóc hu hu lên.
Hằn không quên chỉ vào mặt Diệp Thiên kiêu ngạo nói: “Đồ lừa đảo! Chị tao dẫn cai thủ đến rồi! Mày hãy đợi hứng chịu cơn thịnh nộ của chị tao đi!” “Cô Châu, cô nhất định phải ra mặt cho Cậu chủ Châu và Cậu chủ Hầu đấy!” “Đúng vậy cô Châu, Cậu chủ Hầu chết thảm lắm.” “Cũng may cô đến sớm, nếu không chúng tôi đã bị tên chó này giết chết rồi.”
Ba tên công tử lần lượt trốn bên cạnh Châu Hiếu và chỉ vào Diệp Thiên quát lớn.
Ánh mắt Châu Hiếu hướng về phía thi thể Cậu chủ Hầu, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sau đó lại nhìn về Diệp Thiên