Đột nhiên vang lên giọng nói như chuông đồng, khiến mọi người đều sửng sốt, ngay cả Trịnh Văn Trung đang vươn tay về phía Vân Tịch Diễm cũng dừng lại.
“Là kẻ nào?”
Rất nhanh, mọi người tìm theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một người thanh niên ôm một đứa bé, bước không nhanh không chậm đi tới.
Không sai, đúng là Diệp Thiên và Đóa Đóa “Người kia là ai?”
Rất nhiều người nhướng mày, nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ.
Nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Thiên, không ai phát hiện ra, lúc này Vân Tịch Diễm và Diệp Linh đều kinh hãi che miệng, trong mắt đều là không thể tin được.
Tuy hai người đều bị Diệp Thiên làm giật mình, nhưng ý nghĩa giật mình của hai người khác nhau.
Vân Tịch Diễm là ngạc nhiên vui mừng.
Diệp Linh thì là kinh hãi.
Lúc ánh mắt Diệp Thiên nhìn về phía Vân Tịch Diễm, lúc này trên mặt Vân Tịch Diễm lộ vẻ mừng như điên, mà Diệp Thiên dời mắt nhìn Diệp Linh, thì Diệp Linh rụt cổ như đứa bé làm sai chuyện.
“Hả? Đây không phải là hai cha con vừa rồi sao?” Có người kêu lên.
Rất nhanh, hội trường bàn tán xôn xao! “Quả nhiên là hai cha con vừa rồi!” “Vừa rồi anh ta chọc người của tông môn, sau đó lại chọc bạn của anh Tô, tôi còn tưởng anh ta chạy trốn mất dạng, không nghĩ tới còn dám trở về, lá gan đúng là đủ lớn đấy!” "Người này đúng là kẻ điên, trốn đã trốn rồi còn chạy trở về, trở về còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ sợ lúc này anh ta không trốn thoát rồi!” "Ha ha ha!"
Lúc này Trương Tinh Húc lấy lại tinh thần, không nhịn được cười nói: “Mày đúng là một tên ngốc, vậy mà trở lại, còn dám nói linh tinh lúc anh Trịnh ra tay, mày đúng là đang tìm đường chết!” “Anh sai rồi.” Diệp Thiên vừa đi, vừa thản nhiên nói: “Tôi trở về là lấy mạng chó của anh, thuận tiện thanh lý đám đồ bỏ đi bên cạnh anh luôn
Những lời này vừa vang lên, Trương Tinh Húc lập tức tức giận nói: “Mẹ nó dám mắng anh Tô, anh Hầu, anh Trịnh là đồ bỏ đi?” “Vốn là một đám bỏ đi, còn cần tôi mắng sao?” Diệp
Thiên cười nhạo.
Sau khi dứt lời, xung quanh vang lên tiếng giận dữ “Tên nhóc này đúng là kẻ điên! Vậy mà dám mắng đê tử gia tộc có bối cảnh thuộc Tiên Minh! Cậu ta có mấy mạng để chết đây?” “Hành động này của cậu ta, quả thực là kéo con gái chết cùng!” “Dám mắng mấy cậu chủ! Anh ta sẽ phải chết!”
Lúc này, Lý Minh Nguyệt lúc trước muốn ra tay bóp chết Đóa Đóa vui vẻ: “Đúng là tên ngốc, ngay cả cậu chủ của kim chủ Huyền Minh Tông và tám môn phái lớn cũng dám mắng, lúc này tôi xem còn ai ra tay cứu hai cha con này”
Sau khi nói xong, cô ta còn không quên đắc ý nhìn người phụ nữ mặc đồ trắng cách đó không xa.
Nghe thấy lời Lý Minh Nguyệt nói, sắc mặt người phụ nữ mặc đồ trắng thay đổi, nhìn về phía Tĩnh Huyền sư thái, hỏi: “Sư phụ, có thể cứu hai cha con bọn họ không?”
Tĩnh Huyền sư thái lắc đầu nói: “Vi sư còn chưa có năng lực cứu người từ tay cậu chủ nhà kim chủ của Tiên Minh, hơn nữa tên nhóc này mắng nhiều cậu chủ như vậy, cho dù vi sư ra mặt, bọn họ cũng không có khả năng cho vi sư mặt mũi.” “Chẳng lẽ...!Chúng ta trơ mắt nhìn Đóa Đóa bị bóp chết sao?” Người phụ nữ mặc đồ trắng không cam lòng nói, cô ta rất thích Đóa Đóa, cho nên không hi vọng Đóa Đóa có chuyện.
Tĩnh Huyền sư thái cười nói: “Chẳng phải là tên nhóc này không muốn Đóa Đóa làm đệ tử của tông môn chúng ta sao, vậy thì để cậu ta chết đi, đợi cậu ta chết đi, vi sư nghĩ cơn tức của mấy cậu chủ cũng đã tiêu tan, đến lúc đó vi sư dùng ít linh thạch trao đổi Đóa Đóa với cậu Tô, vi sư nghĩ cậu Tô sẽ không vì một đứa bé hai ba tuổi, bỏ tấn linh thạch kia.
“Đúng vậy!” Người phụ nữ mặc đồ trắng lập tức vui vẻ nói: “Vẫn là sư phụ có biện pháp, cô bé có linh tính như Đóa Đóa, lấy một trăm tấn linh thạch đổi cũng không thiệt.
Bồi dưỡng cần thận, tương lai sẽ thành Kim Đan!” “Ừm.” Tĩnh Huyền sư thái nở nụ cười.
Mà lúc này, Tô Quốc Bảo híp mắt, nhìn Diệp Thiên dừng bước bên cạnh anh ta, hỏi: “Tên này là ai quen?”
Trương Tinh Húc lập tức nói: “Giữa trưa hôm nay ở khách sạn, tên này đã đá bay em, vừa rồi em còn bảo tên anh Tô ra đè anh ta.
Nhưng vậy mà anh ta không để anh Tô vào mắt, em định đánh chết hai cha con bọn họ, nhưng không đánh lại để anh ta chạy thoát, không nghĩ tới anh ta lại quay trở lại.”
Tô Quốc Bảo gật đầu, trong mắt hiện lên giận dữ.
“Bảo anh đừng quay lại anh cứ quay lại, lúc này anh hại chết con gái anh rồi!” Hứa Minh Ngọc hung dữ trừng Diệp Thiên, mắng thầm trong lòng.
Lúc này Trương Tinh Húc chỉ Diệp Thiên quát: “Quỳ xuống với anh Tô và các cậu chủ đi!” “Là anh quỳ xuống với cha tôi!” Đóa Đóa tức giận phồng má nói.
“Mẹ nó! Ông đây bóp chết con súc sinh nhỏ mày!” Trương Tinh Húc vươn tay về lấy Đóa Đóa, muốn ép Diệp Thiên ra tay, lấy chuyện này để Diệp Thiên hoàn toàn bộc phát.
Quả nhiên, mục đích của anh ta đạt được.
“Trời muốn người ta diệt vong nhất định sẽ để người ta điên cuồng trước, anh đã điên cuồng đủ rồi, thì nên diệt vong thôi!”
Diệp Thiên lạnh giọng nói xong, nhanh như quỷ mị nắm lấy cổ tay Trương Tinh Húc, sau đó kéo một cái.
"Á!"
Nhất thời truyền ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Trương Tinh Húc.
Chỉ thấy cả cánh tay của anh ta bị kéo