Lời nói khí phách của Diệp Thiên khiến Tần Lâm Văn hoảng sợ.
Trực giác mách bảo cậu ta rằng chắc chắn người này có thân phận ghê gớm lắm.
Nếu không hắn đã biết mình là cậu chủ nhà họ Tần, sao lại không sợ mà còn ăn nói với mình kiểu đó chứ! Rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào? “Xin hỏi người anh em lăn lộn ở đâu?” Tần Lâm Văn ôm quyền hỏi.
Sắc mặt Diệp Thiên nhất thời lạnh lẽo, cầm đũa đập mạnh lên bàn, quát: “Không hiểu tôi vừa nói gì hả?”
Vừa dứt lời, đám Tần Lâm Văn đã biến mất khỏi phòng riêng như một cơn gió.
“Khí thế ghê gớm thật, là kẻ hung ác đấy!” Bên ngoài phòng riêng, Tần Lâm Văn vỗ ngực hoảng hốt nói.
“Nhưng nhân vật trong giới thượng lưu Giang Thành này chúng ta đều gặp hết rồi, chưa bao giờ thấy người này, cũng chưa từng nghe ai tên là Diệp Thiên cả.
Một thanh niên nghi ngờ nói.
“Đừng sốt ruột, tôi vừa chụp một bức ảnh của anh ta.
Chỉ cần đăng lên facebook với nhóm chat kèm tên anh ta, không lâu sau sẽ có đáp án.
Một thanh niên nói.
“Được đẩy Lâm Hòa, thông minh gớm nhỉ! Mau điều tra đi! Nếu Diệp Thiên là ông lớn nào đó thì chúng ta rút lui, nếu là kẻ làm màu thì xem tạo có lột da nó không!” Tần Lâm Văn thò đầu qua mong chờ kết quả.
Khoảng năm phút sau, một thông tin cực kỳ đáng giá xuất hiện dưới comment.
“Tôi biết thằng này, một kẻ nghèo kiết hủ lậu, không rõ lai lịch là gì.
Nếu nhất định phải tìm hiểu lai lịch thì hắn ta là thằng ở rể nhà Trương Thụy Bắc, chính là phòng khám cổ truyền Thụy Bắc đấy.
Ba ngày trước, Trương Thủy Đồng đòi ly dị với hắn ta nên hắn ta đã uống thuốc ngủ quá liều để tự sát.
Dựa theo tin tức đáng tin cậy, Trương Thủy Đồng đã ly hôn với hắn ta rồi.
Tôi rất khó hiểu, Lâm Hòa điều tra tin tức của thằng phế vật này làm gì?” Lâm Hòa đọc bình luận.
“Ha ha ha!!!” Một đám nam nữ đều cười phá lên.
“Tao thật phục chính tao, không ngờ lại bị một thẳng phế vật hù dọa, còn tưởng nó là ông lớn nào đó.
Không ngờ lại là một thằng làm màu lành nghề!” Tần Lâm Văn cười ra nước mắt.
“Không thể không bội phục tài năng diễn xuất của tên phế vật này, diễn hình tượng ông lớn như thật ấy.
Nếu không phải điều tra ra thông tin của nó thì em còn thật sự tưởng nó là ông lớn cơ.” Lâm Hòa nói.
“Đi, nhìn xem tao sẽ tính sổ với thằng đó như thế nào!” Tần Lâm Văn nói rồi dẫn một đám người trở về phòng riêng của Diệp Thiên.
Lúc này, trong phòng riêng.
“Thiên, diễn xuất của con trâu bò quá! Vừa rồi con diễn kịch làm mẹ suýt nữa cho rằng con là ông trùm giang hồ cơ đấy” Dương Thu Thanh cười giơ ngón cái khen ngợi Diệp Thiên.
“Đúng đúng đúng, Thiên nhà mình diễn sống động quá, dọa được cả cậu chủ nhà họ Tần cƠ, đúng là rất trâu bò.
Oscar nợ con giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất!” Diệp Diệu Hà cũng giơ ngón cái.
Diệp Thiên cười khổ: “Ba mẹ, không phải con diễn kịch đâu.”
Rầm! Cửa phòng riêng bị đá văng ra.
“Mày không diễn kịch? Mày còn dám nói là mày không diễn kịch hả? Đừng tưởng tao không biết mày chỉ là thằng ở rể phế vật bị đuổi ra khỏi nhà, thế mà còn giả vờ làm ông lớn nữa chứ! Nhìn xem tạo xốc bàn của mày, sau đó lại lột da mày ra!” Tần Lâm Văn hùng hổ xông vào hất đổ bàn, chiếc bàn đường kính hơn hai mét bị cậu ta hất đổ một cách dễ dàng, bát đĩa vỡ đầy khắp mặt đất.
Diệp Diệu Hà và Dương Thu Thanh run rẩy, sắc mặt tức khắc trắng bệch.
“Ba mẹ đừng sợ.
Diệp Thiên kéo cha mẹ ra sau rồi chấp tay sau lưng, từng bước đi đến chỗ Tần Lâm Văn “Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cậu thay nhà họ Tần.
“Mày còn dám giả vờ giả vịt với tao à? Tao sẽ giết chết mày!” Tần Lâm Văn cầm một chiếc ghế đập về phía Diệp Thiên.
“Thiên.
Cẩn thận con ơi!” Cha mẹ Diệp Thiên kinh hồ.
Đúng lúc này, Diệp Thiên giơ chân đạp bể chiếc ghế bay về phía mình, sau đó đá trúng ngực Tần Lâm Văn.
Tần Lâm Văn lập tức cảm giác như bị ô tô tông trúng, bay ngược ra sau, nên vào bức tường rồi trượt xuống mặt đất, nôn ra dịch dạ dày.
“Cậu Văn!” Bạn bè của Tần Lâm Văn đều sợ ngây người.
“Cả đám cùng xông lên, đánh chết thằng này cho tao!” Lâm Hòa hồ lên, năm sáu thanh niên xông về phía Diệp Thiên.
Rầm rầm rầm!
Chỉ trong thoáng chốc năm sáu thanh niên đều bị đánh ngã xuống đất, liên tục kêu thảm thiết
Chỉ dựa vào một tia chân nguyên mà Diệp Thiên tu luyện ra, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu mấy trăm ngàn năm, cho dù thân thể này rác rưởi đến mấy thì cũng có thể dễ dàng đánh bại mấy trăm người thường.
Vợ chồng Diệp Diệu Hà đều ngây người.
Diệp Thiên giỏi đánh nhau từ khi nào vậy? “Mày đừng tới đây!” Thấy Diệp Thiên đi về phía mình, Tần Lâm Văn sợ đến mức lùi về sau liên tục.
Không lâu sau, cậu ta đã lùi vào trong góc phòng, Diệp Thiên ngồi xuống trước mặt cậu ta.
“Kêu anh rể.” “Kêu cái đầu mày”
Bốp! Diệp Thiên vung một cái tát lên mặt Thần
Lâm Văn.
“Có gọi không?” “Không gọi!”
Bop! “Gọi không?” "Không gọi!”
Bop!
Sau mấy lần như thế...!“Anh rể, đừng đánh nữa, hu hu hu...!Tần Lâm Văn khóc bù lu bù loa, hai má sưng vù như bánh bao, miệng đầy máu tươi, nếu không nhìn kỹ thì những người thân quen với cậu ta sẽ không nhận ra cậu ta đâu.
“Nói sớm không phải tốt hơn sao? Cần gì phải chịu tội như thế.” Diệp Thiên cười đứng dậy.
“Tao đâu biết mày hung ác đến thế! Nếu mày mà thành anh rể của tao, mày dám đối xử với tao kiểu đó thì chị tao sẽ đánh chết mày” Tần Lâm Văn phẫn nộ.
Đúng lúc này, một đám người xông vào phòng riêng.
“Cậu Văn!”
Người đàn ông trung niên cầm đầu thấy Tần Lâm Văn đã bị đánh sưng mặt thì vội chạy qua đỡ cậu ta đứng dậy.
“Chu Bính, ông cầm tinh con rùa hả? Tôi bị đánh ra nông nỗi này mà giờ ông mới đến! Ông còn muốn mở nhà hàng hải sản này không?” Tần Lâm Văn rít gào vào mặt ông chủ nhà hàng hải sản.
“Xin lỗi cậu Văn! Xin lỗi cậu Văn!” Ông chủ Chu Bính nói xin lỗi liên tục.
“Xin lỗi có ích gì? Mau chém chết thằng này cho tôi!” Tần Lâm Văn chỉ về phía Diệp Thiên.
“Vâng vâng.
Chu Bính gật đầu như giã tỏi, sau đó hét lên: “Đánh! Đánh chết thằng oắt này cho tao!"
Ông ta vừa dứt lời thì mười mấy tên bảo vệ đã xông về phía Diệp Thiên.
“Thằng họ Diệp kia! Lần này tao sẽ xem mày chết kiểu gì!” Thấy bảo vệ ra tay, Tần Lâm Văn đắc ý nói,