Nghe nói Diệp Thiên đã chết, Thiên Hà Kiếm Tiên lại ở nhà họ Tần không đi, khi thì giúp đỡ nhà họ Tần đánh lui địch, lúc lại chạy tới Hoa Kỳ san bằng Thần giáo Thái Dương chính là vì làm bước đệm cho những lời này.
Ông ta thật sự quá thích Đóa Đóa, bởi vì Thất khiếu linh lung tâm trên đời này vô cùng hiếm thấy, có thể nói là ngàn năm một thủa!
Phải biết rằng, qua ngàn năm lịch sử, trong ghi chép cũng chỉ có Tỷ Can sở hữu Thất khiếu linh lung tâm.
Nếu Diệp Thiên không chết, chỉ riêng việc Diệp Thiên là thượng tiên thiên hoang thôi, ông ta cũng không đủ tư cách truyền thụ đạo pháp cho Đóa Đóa.
Nhưng giờ Diệp Thiên không còn nữa, tu sĩ dưới trần quá rác rưởi, để bọn họ dạy Đóa Đóa chẳng khác nào lãng phí cô bé.
Cho nên ông ta nói muốn mang Đóa Đóa đi.
Ông ta tự nhận là, chỉ cần Đóa Đóa theo mình tu luyện, sau trăm tuổi là có thể trở thành Thần nữ của Thiên Huyền Tông.
Với Đóa Đóa mà nói, đây chính là vinh quang vô cùng, với ông ta mà nói, hoàn toàn là nở mày nở mặt.
Nhưng Tần Liên Tâm còn chưa lên tiếng Đóa Đóa đã giành trước nói: "Cháu không đi đâu cả, cháu phải ở cạnh mẹ.
Cha không còn nữa, mẹ đã rất đau khổ rồi, nếu cháu theo ông thì mẹ sẽ càng buồn hơn.
Đóa Đóa không muốn mẹ buồn, Đóa Đóa muốn ở cùng mẹ."
Tần Liên Tâm nghe cô bé nói xong thì ôm chặt bé vào lòng, nâng niu như bảo vật, yêu thương vô cùng.
Thật ra lúc Thiên Hà Kiếm Tiên đưa ra đề nghị, dù cô rất không nỡ nhưng vẫn hi vọng Đóa Đóa có thể có không gian phát triển tốt nhất.
Dù sao cha con bé không còn nữa, không có ai dạy bé.
Nhưng có cao nhân như Thiên Hà Kiếm Tiên dạy Đóa Đóa thì tương lai con gái chắc chắn rất rạng rỡ.
Nhưng Đóa Đóa nói không sai, nếu con bé bị mang đi cô sẽ càng khổ sở hơn.
Bây giờ ba đứa con với cô mà nói đều là chứng minh sự kéo dài sinh mệnh của Diệp Thiên, dù mất đi đứa nào cũng khiến cô đau như muốn chết.
Huống chi Đóa Đóa rất khiến người ta thích, có con bé bên cạnh sẽ giúp cô giảm bớt đau đớn khi nhớ tới Diệp Thiên.
Cô thật không nỡ để con bé rời khỏi cô.
"Kiếm Tiên, có thể chờ Đóa Đóa lớn thêm một chút không? Con bé còn nhỏ quá, tôi là mẹ bé, sao yên tâm để con bé rời đi...!còn Diệp Thiên nữa..."
Tần Liên Tâm không trực tiếp từ chối, dù sao Thiên Hà Kiếm Tiên chính là ân nhân nhà bọn họ, cũng là cứu tinh của mấy đứa nhỏ, cô cũng muốn lưu lại chút đường sống, chờ đến khi bản thân có thể thoát khỏi nỗi đau do mất Diệp Thiên.
Chờ Đóa Đóa lớn hơn một chút, đến lúc ấy lại cho Đóa Đóa theo Thiên Hà Kiếm Tiên tu luyện vì tương lai của con bé cũng tốt.
Thiên Hà Kiếm Tiên nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đồng ý: "Cô vừa mất chồng, Đóa Đóa lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, để con bé ở cạnh cô có thể giúp cô bớt khổ sở hơn.
Vậy hai, ba năm nữa, Đóa Đóa sáu tuổi chính là độ tuổi thích hợp tu luyện nhất, lúc ấy có lẽ cô cũng nguôi ngoai rồi, lúc ấy tôi lại dẫn Đóa Đóa đi tu luyện cũng không muộn."
Hai, ba năm với một tu sĩ tu luyện cả ngàn năm thì chỉ coi như giây lát mà thôi.
Bởi vì tu sĩ vừa bế quan tu luyện là vài chục năm, thậm chí cả trăm năm.
Nhưng hai, ba năm với người phàm là một quãng thời gian rất dài.
Tần Liên Tâm cũng cần ngần ấy thời gian cho Đóa Đóa tất cả tình yêu mình có thể cho, vậy nên đồng ý lời của Thiên Hà Kiếm Tiên.
"Vậy ba năm sau Kiếm Tiên trở lại tôi sẽ để Đóa Đóa theo ngài tu luyện.
Nhưng tôi có một yêu cầu, tôi hi vọng mỗi năm có thể gặp Đóa Đóa một lần."
Cô không hi vọng vì sự ích kỷ của mình mà chặn đứng tương lai của Đóa đóa.
Dù sao, trong mắt cô thì Thiên Hà Kiếm Tiên rất lợi hại, tài giỏi tương đương với Diệp Thiên.
Cô cảm thấy để Thiên Hà Kiếm Tiên dạy Đóa Đóa sẽ rất tốt cho Đóa Đóa.
Người mẹ nào không hi vọng con gái mình lớn lên có thể thành đạt đâu?
"Được thôi." Thiên Hà Kiếm Tiên sảng khoái đồng ý: "Chỉ cần Đóa Đóa trở thành đệ tử của Lý Thiên Canh tôi, đừng nói là một năm gặp mặt một lần, dù là mang cả nhà cô tới Côn Luân Hư du lịch cũng không thành vấn đề."
Đùa chắc, mầm tu luyện tốt như Đóa Đóa có tìm khắp Côn Luân Hư vài vòng cũng không thấy người thứ hai.
Còn so đo vài trăm ngàn linh thạch phí du lịch làm cái gì?
"Quyết định như vậy đi." Tần Liên Tâm nói.
"Được, quyết định như vậy!" Thiên Hà Kiếm Tiên vui sướng nói.
Sau đó, ông ta bổ sung: "Tôi phải về Côn Luân Hư, nhưng vì an toàn của Đóa Đóa, trước khi đi tôi sẽ bày một trận pháp phòng ngự cho nhà họ Tần.
Có trận pháp này bảo vệ, ít nhất cái gì chó má Thái Dương Thần là không vào được."
Nghe ông ta nói vậy, cả nhà họ Tần đều rất