“Toi rồi! Đuổi theo ra ngoài rồi!”
Lý Huyền Bảo đã bay ra khỏi đại sảnh, quay đầu nhìn lại thấy Diệp Thiên đang đuổi theo mình, mặt ông ta biến sắc, và ông ta tăng tốc vọt đi.
Tức cười thật, tu vi của đối phương chưa hẳn đã yếu hơn anh.
Ban đầu vốn định dựa vào thanh Huyết Ẩm kiếm để hạ gục Diệp Bắc Minh, nhưng không ngờ Diệp Bắc Minh lại có một pháp bảo tinh phẩm.
Trong trường hợp sở hữu tu vi cùng cấp độ, người nào có pháp bảo hoặc thần binh ghê gớm hơn thì về cơ bản sẽ là người có ưu thế hơn.
Hơn nữa, pháp bảo tinh phẩm còn mạnh hơn nhiều so với thần binh thượng phẩm, cho dù Diệp Bắc Minh là Kim Đan nhập môn, dựa vào pháp bảo tinh phẩm thôi cũng có thể đánh bại người chỉ có thần binh thượng phẩm như ông ta.
Đây là lý do tại sao ông ta sợ.
Thực sự không thể ngang hàng với pháp bảo tinh phẩm được.
Nhưng ông ta không biết rằng Diệp Thiên vẫn chưa thể thực sự khống chế được Thôn Thiên Đỉnh, hắn chỉ lấy nó ra để hù dọa đối phương, làm Lý Huyền Bảo sợ hãi bỏ chạy, sau đó đuổi theo ông ta ra ngoài và giết chết.
Bởi trong đại sảnh có quá nhiều người phàm, nếu Lý Huyền Bảo ra tay ở trong đó, một khi chiến đấu thì chỉ tùy tiện vung tay thôi cũng có thể khiến mọi người chết như ngả rạ.
Nếu nhà sập thì chẳng phải là một tổn thất lớn hay sao?
Quả nhiên, Lý Huyền Bảo đã sợ hãi bỏ chạy đúng như ý muốn của Diệp Thiên thật.
“Bùm!”
Đúng lúc này, Lý Huyền Bảo đã va phải rìa của trận pháp và bị bật ngược trở lại.
“Chết tiệt! Phen này rắc rối rồi! Lại còn có trận pháp!” Lý Huyền Bảo không nhịn được thầm nguyền rủa, sau đó giơ thanh Huyết Ẩm kiếm lên chém về phía rìa trận pháp.
Xoẹt!
Trận pháp đã biến mất.
“Trận pháp vớ vẩn mà cũng đòi trói chân tao.” Ông ta mừng thầm, tiếp tục lao vút đi không quay đầu lại.
Nhưng ông ta không biết rằng Diệp Thiên cố ý mở trận pháp ra để cho ông ta ra ngoài, nếu không sẽ chẳng dễ dàng thoát đi như vậy.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã nghe thấy một tiếng huýt sáo vang lên.
Một thanh kiếm cắt ngang trước mặt ông ta.
“Thần binh thượng phẩm?”
Lý Huyền Bảo cau mày và tức thì dừng bước lại.
Đúng lúc này, một bóng người lộn nhào qua đầu ông ta, nắm chắc chuôi kiếm, thuận đà chém về phía Lý Huyền Bảo.
“Hừ!”
Nhìn thấy Diệp Thiên vung kiếm chém tới, Lý Huyền Bảo không chút nao núng, giơ kiếm ngang đầu chặn lại, dù sao cũng không phải pháp bảo tinh phẩm, mà là thần binh thượng phẩm giống của ông ta, nên ông ta vẫn dám chiến đấu.
Giây tiếp theo!
Choang!
Một nhát kiếm chém lên thanh Huyết Ẩm.
Khoảng không bị chấn động!
Bất thình lình xẹt ra tia lửa điện lạ thường.
Thanh Huyết Ẩm tỏa huyết khí đầy trời, bao phủ bán kính một ki lô mét chỉ trong tích tắc, và mặt đất như được tắm máu, đỏ tươi cả một vùng.
Sau đó, huyết khí ngập trời đột nhiên ngưng tụ thành hàng ngàn bàn tay ma màu máu, kèm theo tiếng quỷ khóc sói tru, từ mọi hướng tụ lại, chộp lấy Diệp Thiên, như muốn xé xác anh thành hàng ngàn vạn mảnh.
“Chết tiệt! Đáng sợ quá! Cao nhân nơi nào lại đến gây rắc rối cho Đại sư Diệp thế này?”
“Trời ạ! Thật đáng sợ!”
“Đây là ma quỷ! Chắc chắn!”
Những người dân ở gần nhà họ Tần đều sững sờ trước cảnh tượng quái dị bỗng dưng xảy ra.
“Có vẻ là gã Lý Huyền Bảo này thực sự đáng sợ!”
Những người chạy ra khỏi đại sảnh của nhà họ Tần ngước lên bầu trời với vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay cả Hỏa Vân Tông cách đó hàng chục cây số cũng sục sôi.
“Bậc đại năng nào đang giao chiến thế?”
“Khí huyết sát ngập trời, chẳng lẽ là ma tu?”
“Mau đi báo cáo cho Tông chủ biết!”
“Diệp Bắc Minh! Mày hãy đợi bị kiếm linh của thanh Huyết Ẩm xé tan nát đi! Ha ha ha!"
Hai tay Lý Huyền Bảo cầm kiếm gắng gượng chống đỡ kiếm khí của Diệp Thiên ép xuống, nhưng nhìn thấy kiếm linh biến thành ngàn vạn bàn tay ma để cứu viện, ông ta không nhịn được cất giọng cười điên dại.
Kiếm linh của Huyết Ẩm Kiếm là hồn ma của hàng ngàn tu sĩ tiên thiên, do bị rèn thành vũ khí lúc còn đang sống nên oán khí vô cùng nặng nề, ngay cả bản thân ông ta cũng khó có thể chống lại được kiếm linh của thanh Huyết Ẩm này.
“Một đám hồn ma chết tiệt thì làm gì được tôi?” Diệp Thiên chế nhạo: “Để xem kiếm linh của ông hung hăng hơn hay là kiếm linh của ta hung hăn hơn!”
Dứt lời.
Anh đưa thần niệm vào trong Long Ngâm Kiếm.
Ngay lập tức.
“Grào!”
Bất chợt có tiếng rồng gầm vang dội và xa xăm nổ ra, ngay sau đó một con rồng màu xanh xuất hiện giữa trời, bay lơ lửng trên đầu Diệp Thiên.
Con rồng xanh này dài cả trăm thước, toàn thân màu xanh lam, còn gọi là thanh long, rất đáng sợ.
Đã tồn tại từ thời cổ xưa, không tả lại rõ ràng được.
“Điều này…”
Sự xuất hiện của con rồng màu xanh khiến hết thảy mọi người kể cả Lý Huyền Bảo đều choáng váng.
Ngay thời điểm con rồng màu xanh