**********
Chương 7: Võ công dù cao cũng phải sợ lưỡi dao
Kim Thiện Hùng không thể không thừa nhận y thuật của Diệp Thiên rất xuất sắc.
Một khi hắn đã nổi tiếng, những nhân vật quyền quý trên cả nước đều phải tìm hắn khám bệnh thì mạng lưới quan hệ của hắn sẽ càng ngày càng khổng lồ, thậm chí có khả năng mời vào cung đình, trở thành thái y.
Đến lúc đó nhà họ Tần được hắn bảo kê thì chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, muốn lay động cũng không được.
Cho nên ông cảm giác tranh thủ bây giờ Diệp Thiên còn chưa đủ lông đủ cánh để diệt trừ hắn mới là tốt nhất.
Bởi vì ông không cho phép bất cứ kẻ nào ngăn cản nhà họ Kim quật khởi.
Thế là ông liếc nhìn Lãnh Hổ.
Dù sao Diệp Thiên cũng đã cứu mạng mẹ mình, ông không thể ra tay với ân nhân cứu mạng của mình được.
Lãnh Hổ lập tức hiểu được ý của Kim Thiện Hùng, bèn lạnh lùng cười nhìn Diệp Thiên: “Diệp thần y, không thể không nói y thuật của cậu rất cao siêu, có đủ năng lực giúp nhà họ Tần đã huy hoàng sau này còn huy hoàng hơn, nhưng cậu phải biết rằng dù y thuật của cậu cao đến mấy thì cũng chỉ là con rệp trước mặt võ đạo mà thôi, muốn bóp chết lúc nào chẳng được.
Nói xong, hắn giơ nắm đấm lên trước mặt Diệp Thiên, siết chặt nắm đấm nghe răng rắc, dường như là đang cảnh cáo Diệp Thiên đừng chặn đường nhà họ Kim quật khởi, bằng không hắn sẽ lấy mạng Diệp Thiên bất cứ lúc nào.
“Ha ha ha." Diệp Thiên khinh thường cười: “Võ công cao đến mấy cũng sợ lưỡi dao
Nói rồi, Diệp Thiên chậm rãi giơ tay lên, chỉ thoáng chốc, một thanh đao dài hai mét đã nằm trong tay hắn, lưỡi đao phát sáng lạnh lẽo, không khí chung quanh như đột nhiên giảm xuống mười mấy độ.
Thấy thế, Kim Thiện Hùng và Lãnh Hổ khẽ run lên, vẻ mặt kinh hoàng.
Tụ khí thành đao, đây là tông sư võ đạo! “Nhìn xem nắm đấm của hai người cứng hơn hay là lưỡi đao của tôi bén hơn.” Diệp Thiên cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Kim Thiện Hùng và Lãnh Hổ trực tiếp quỹ xuống đất.
“Kim Thiện Hùng bái kiến tông sư Diệp Thiên!” “Lãnh Hổ có mắt không tròng, không biết tông sư Thiên ngay trước mắt nên đã mạo phạm, mong tông sư tha tôi!”
Hai người run lẩy bẩy, mồ hôi tuôn rơi như mưa.
“Không biết thanh đạo của tôi mà chém trúng hai người thì sẽ thế nào nhỉ.” Diệp Thiên nói.
“Đừng đừng đừng! Sẽ chết đấy tông sư!” Kim Thiện Hùng và Lãnh Hổ sợ đến mức tái mặt.
“Nhưng tôi đã rút đao rồi, chẳng lẽ chưa thấy máu đã thu về?” Diệp Thiên nhìn Kim Thiện Hùng rồi lại nhìn Lãnh Hổ, cứ như thể đang nói với họ rằng phải có một người đổ máu mới được.
Sắc mặt hai người như cha mẹ chết.
“Tông sư, ngài muốn chém thì chém tôi đi!” Lãnh Hổ bỗng ưỡn ngực.
“Được." Diệp Thiên gật đầu.
Ngay sau đó, hai người chỉ nghe "xoẹt” một tiếng, tia sáng lạnh lẽo từ trên giáng xuống, chém về phía bờ vai Lãnh Hổ rồi đi thẳng xuống mặt đất, nhất thời một khe rãnh xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng, kéo dài đến tận bờ sông gần đó, cắt ngang cả nước sông, trông hết sức đáng sợ.
Thấy cảnh này, Kim Thiện Hùng và Lãnh Hổ nuốt nước miếng ừng ực, suýt nữa nuốt mất cả lưỡi, vẻ mặt hoảng sợ gần chết.
Một nhát cắt đứt cả nước sông! ít ra cũng phải là hóa cảnh đỉnh phong mới làm được! "Á!" Lúc này Lãnh Hổ mới nhận thấy cảm giác đau thấu tim gan truyền đến, phát hiện cả cánh tay của mình đã bị chặt đứt.
“Lãnh Hổ!” Kim Thiện Hùng hét lên.
"Không Không Không sao.” Lãnh Hổ cắn rằng, mồ hôi lạnh tuôn rơi như mưa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Diệp Thiên nhặt cánh tay bị chém đứt của Lãnh Hổ lên, lắp vào vết chém cho hắn, rót một tia chân nguyên vào miệng vết cắt, tức khắc vết thương khép lại, cánh tay đã được lắp đúng chỗ.
“He he he! Được rồi! Cảm ơn Diệp thần y! Cảm ơn Diệp thần y
Lãnh Hổ kích động, điên cuồng dập đầu.
Diệp Thiên đứng dậy nói: “Tôi có thể cứu anh, cũng có thể giết anh.
Trong mắt tôi, hai người chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi, hãy tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Dứt lời, Diệp Thiên khoanh tay rời đi.
Hắn biết sau bài học lần này, hai người kia sẽ tôn kính mình chẳng khác nào thần linh.
Quả nhiên sau khi Diệp Thiên vừa đi, Kim Thiện Hùng tức khắc gọi điện thoại cho tài vụ: “Lát nữa tới công ty, việc đầu tiên cô cần làm chính là gửi thêm 40 tỷ đến tài khoản hôm qua.
À không, phải là 100 tỷ chứ, nhớ kỹ, là 100 tỷ đấy nhé.”
Khoảng chín giờ sáng, trên phố y học cổ truyền ở Giang Thành, trước cửa phòng khám cổ truyền Thụy Bắc vô cùng náo nhiệt.
Một cây cờ hiệu được kéo lên bên cạnh cổng phòng khám cổ truyền Thụy Bắc, trên đó là câu đối:
Về trên: Cưỡi ngựa bắn tên dẹp yên thiên hạ loạn lạc
Về dưới: Quan âm tọa liên phổ độ chúng sinh khổ đau
Hoàng phi: Hành y tế thế
Dưới cây cờ hiệu là một thanh niên đang mỉm cười ra vẻ bất cần đời.
Đúng thế, thanh niên đó chính là Diệp Thiên.
Hắn sắp bắt đầu vả mặt lão già Trương Thụy Bắc chết tiệt kia.
“Mọi người mau đến mà xem này, hình như là con rể cũ của thầy thuốc Trương Thụy Bắc.
Cậu ta dâng biển hiệu hành y tế thế trước cửa phòng khám cổ truyền Thụy Bắc, chẳng lẽ muốn trả thù nhà họ Trương?” Một người đàn ông hét lớn.
Anh ta là Vương Cường, là một kẻ làm mồi.
Diệp Thiên nhờ Lý Tế Thế thu xếp cho mình một kẻ làm mồi, phải có người xúi giục gây chuyện thì mới tụ tập càng nhiều người vây xem, thế thì mới vả mặt Trương Thụy Bắc càng đau, càng sưng.
“Con rể cũ trả thù cha vợ cũ, mau tới xem trò hay nè!”
Vương Cường hét lớn, không lâu sau đã có rất nhiều người xem trò hay tụ tập lại đây.
“Chậc chậc, đây là định làm gì vậy? Trông náo nhiệt thế?” “Tôi đã từng gặp cậu ta rồi, cậu ta đúng là con rể cũ của bác sĩ Bắc.
Nghe nói mấy ngày trước con gái của bác sĩ Bắc muốn ly hôn với cậu ta nên cậu ta đã uống thuốc ngủ tự sát, bây giờ lại cầm biển hiệu hành y tế thế đến trước phòng khám của bác sĩ Bắc, xem ra là muốn đá quán phòng khám cổ truyền Thụy Bắc” “Tôi cũng từng nghe nói tới cậu ta.
Một năm trước con gái bác sĩ Bắc bị bệnh bạch cầu, chính cậu ta đã hiến tủy sống cứu con gái bác sĩ