Năm phút trước khi Tần Liên Tâm gặp nạn, trong căn phòng của Diệp Thiên.
"Tôi nói mấy người, ăn cơm là ăn cơm, xem TV cái gì? Chỉ là một Diệp thần y thôi mà, có cái gì đáng để xem chứ? Tập trung ăn cơm đi, nếu không tôi sẽ ăn hết, không để dành mọi người cái gì đâu!”
Ngay khi tin tức buổi trưa bắt đầu, Diệp Thiên bất lực nói khi thấy mọi người đặt đũa xuống.
Anh vừa nói xong, Trần Khải liền trợn tròn mắt.
"Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn, có tham vọng một chút được không? Hãy xem thêm việc làm của những người thành công.
để có động lực cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn." Trần Khải hận không thể luyện sắt thành thép.
"Thực ra, tôi đã đủ mạnh rồi." Diệp Thiên cười toe toét căn chân cua.
Trần Khải: "..
Anh có thể nể mặt một chút được không?
Các bạn học khác nghe thấy thế cũng bày ra vẻ mặt khinh "Nếu cậu đủ mạnh mẽ, liệu có bị Trương Thủy Đồng đuổi ra thường.
khỏi nhà không?" "Để tớ nói thì, Diệp Thiên bị Trương Thủy Đồng biến thành thiểu năng rồi." "Mỗi người đều có tham vọng của riêng mình, Diệp Thiên vẫn muốn tiếp tục làm một người bình thường.
Cứ để kệ anh ấy" Chỉ có Lâm Kim Kiêu là không nói lời nào, cô không thừa nhận Diệp Thiên đủ mạnh, nhưng cô phải thừa nhận rằng Diệp
Thiên đời này không lo cơm ăn áo mặc, cho dù có bị Tần Liên Tâm đuổi ra khỏi nhà thì dựa vào một tỷ tiền tiết kiệm sinh lễ cũng đủ để anh sống thoải mái cả đời rồi.
“Nhìn xem! Ông Kim đã rời khỏi đất nước!" Lư Vĩ đột nhiên hết lên.
Ngoại trừ Diệp Thiên, tất cả mọi người đều lập tức đổ dồn ánh mắt vào TV LCD, để nhìn con hổ của Giang Thành, bình thường muốn gặp cũng rất khó đang xuất hiện trên màn hình.
Mọi người đều hào hứng.
"Đúng là, cảnh ông Kim quả vô cùng mãn nhãn, vừa xuất hiện trên TV, tôi liền cảm thấy lạnh tóc gáy.
Nếu nhìn thấy ông Kim trong thực tế, bản chừng tôi đứng không vững "Người ta là đại ca, không có cảnh tượng như vậy làm sao trị dược đám đàn em, làm sao có thể ngôi vững ở thế giới ngầm đất Giang Thành này?" "Tôi thực sự ghen tị với ông Kim, ông ấy thật sự tài giỏi." "Đúng vậy.
Các cậu có nghe nói về những gì đã xảy ra ở hồ Kim Phượng đêm qua không?" Nhìn thấy Diệp đại sư xuất hiện trên TV, Trần Khải đột nhiên hỏi.
Mọi người gật đầu và nói rằng họ đã nghe thấy.
"Tôi đã xem đoạn video này.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một bản biên tập của bộ phim truyền hình kiếm hiệp.
Sau khi xem tin tức vào buổi sáng, tôi nhận ra đó là sự thật.
Thật là sốc!" Lư Vĩ phấn khích nói.
"Tôi cũng đã xem video qua facebook.
Nó thực sự rất sốc.
Tôi nghi ngờ rằng Diệp đại sư không phải là một con người, mà là một vị thần.
"Tôi ghen tị với ông Kim quá.
Như chính ông ấy đã nói, gặp chuyện gì có Diệp đại sư giải quyết, bị bệnh có Diệp thần y chữa trị.
Thật tuyệt khi được những tán cây lớn bảo vệ"
Mọi người như được mở nút trò chuyện, liên tục tám chuyện.
Lúc này, Trần Khải võ vai Diệp Thiên cười nói: "Diệp thân ý và Diệp đại sư đều họ Diệp, cậu cũng họ Diệp.
Tại sao bọn họ đều lợi hại, còn cậu thì không được tích sự gì thế?"
Diệp Thiên cười gần, nói: "Lý Bạch nói: Trời sinh ra ta, đã có tài thì ắt có dùng.
Còn ngàn vàng kia dù có tiêu tan hết rồi cũng sẽ trở trở về.
Phục vụ, mang hai chai rượu vang đắt nhất lên đây "Chuyện này...!Cô nhân viên phục vụ do dự, cô không dám nghe Diệp Thiên nói, cô đã nghe hết mọi chuyện trong phòng, cô nhìn Trần Khải để hỏi ý kiến của cậu ta.
Dù sao thì, một chai rượu vang đỏ ngon nhất có giá hàng trăm triệu
Trần Khải cũng bối rối.
Tên nhãi này, có bán căn phòng ở khu bình dân của anh đi cũng không mua nổi hai chai rượu ngon nhất ở đây.
"Mẹ kiếp!"
Đúng lúc này, một tràng cảm thán vang lên.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Khải định thần lại hỏi.
“Nhìn này, anh Khải, có phải là Diệp Thiên không?” Ai đó thốt lên, chỉ tay lên màn hình TV.
Trần Khải nhìn sang ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc, tầm nhìn bị chấn động dữ dội, cả người như hóa đá.
Cả căn phòng yên lặng như tờ Chỉ có tiếng TV tiếp tục.
"Diệp thần y, y thuật của ông thật xuất sắc.
Chỉ vài ngày sau khi khai trương Tế Nhân Đường, công việc kinh doanh đã bùng nổ.
Tôi tự hỏi liệu ông có định theo mô hình kinh doanh chuỗi hay không.
Liệu Tế Nhân Đường có trải rộng khắp đất nước để mang lại lợi ích cho nhiều bệnh nhân mắc bệnh hơn không?" "Câu hỏi này rất hay.
Tôi có kế hoạch này.
Sau khi kết hôn, tôi sẽ tập trung vào sự phát triển của Tế Nhân Đường.
Không đến một năm, đảm bảo rằng tất cả các thành phố lớn trên cả nước sẽ có bóng dáng của Tế Nhân Đường.
"Diệp Thiên đáp "Vậy Diệp thần y định mở bao nhiều chuỗi cửa hàng?" "Đợt đầu tiên của kế hoạch là đầu tư 300 triệu USD, mở thêm 200 cơ sở, sau đó từ từ mở rộng quy mô trong tương lai, và phần đầu để Tế Nhân Đường tỏa ra các thị trấn và làng mạc trong vòng 5 năm" "Chà Đầu tư 300 triệu USD! Diệp thần y đã tìm được nhà đầu tư chưa?" "Không, không, không, không cần nhà đầu tư.
Tôi tham vọng hơn và tôi thích năm giữ 100%.
Về phần vốn, tôi sẽ tìm người để vay, ông Kim giàu như vậy.
Vay ông ấy 100 triệu USD cũng được, đúng không?" “Không sao cả." Kim Thiện Hùng ở bên vỗ ngực nói.
"Hai trăm triệu còn lại vay ngân hàng, ông Kim bảo lãnh cho tôi được chứ?" “Chắc chắn!” Kim Thiện Hùng lại vỗ ngực nói.
"Vậy là có 300 triệu USD rồi." Diệp Thiên cười nhìn nữ phóng viên xinh đẹp.
Cô phỏng viên xinh đẹp lập tức giơ ngón tay cái lên: "Diệp thần y không chỉ giỏi y thuật mà còn rất giỏi kinh doanh, tôi xin chúc mừng Diệp thần y đầu tư thắng lợi.
"Cảm ơn nhiều."
Tin tức được phát đến đây thì đổi sang thời sự quốc tế.
Và Trần Khải và những người khác ngay lập tức rời ánh mắt từ màn hình sang Diệp Thiên, trong mắt họ hiện lên sự kinh ngạc, ngạc nhiên, kinh hãi, không tin và nhiều biểu cảm khác.
Trong bụng nổi lên sóng gió như núi, sóng thần.
Diệp Thiên là Diệp thần y?
Ôi chúa ơi! Thế giới này quá điên rồi!
Trong lòng bọn họ rống lên, kinh ngạc không nói ra được.
“Em gái, mau lấy hai chai rượu vang ngon nhất ở đây, mang ra cho mọi người uống.” Diệp Thiên quay đầu nhìn người phục vụ nói.
“Ồ vâng vâng.
Người phục vụ hoàn hồn.
Lần này cô không cần hỏi ý kiến của Trần Khải, nghiêng ngả chạy ra khỏi phòng.
Đùa à, người ta là Diệp thần ý, cần phải lo lắng rằng anh ấy không đủ khả năng trả tiền rượu sao? “Ăn đi, mấy người làm sao vậy, không ăn, tôi sẽ ăn hết đấy.
Diệp Thiên nhìn thấy mọi người còn đang sững sờ, cười nhạt giục.
“Diệp Thiên!” Trần Khải đột nhiên kêu lên.
"Chuyện gì vậy?" "Em muốn làm cùng anh." Vừa nói, cậu ta