**********
Kể từ sau khi Dương Thiên Định trừng phạt tập đoàn Đệ Nhất được tầm nửa tiếng thì cả cái Giang Thành đều bị chấn động bởi tin tức này.
"Ôi trời đất ơi, sao tập đoàn Đệ Nhất lại đắc tội với hội thương mại nhật bản chứ? Tại sao hội thương mại Nhật Bản lại dừng lại tất cả các hợp đồng với tập đoàn Đệ Nhất vậy?"
Tập đoàn Đệ Nhất vốn dĩ đang bị đàn áp rồi, bây giờ lại bị hội thương mại Nhật Bản gia tăng áp lực, đây chẳng phải là muốn tiêu diệt Đệ Nhất hay sao?" “Xem ra không còn bao lâu nữa thì người giàu có nhất Giang Thành sẽ được thay thế rồi." Rất nhiều doanh nhân giàu có ở Giang Thành đã thảo luận riêng tư với nhau về chuyện này, nhưng bọn họ đều không biết tại sao hội thương mại Nhật Bản đột nhiên lại trừng phạt tập đoàn Đệ Nhất như vậy.
Do đó rất nhiều doanh nhân giàu có có giao tình với Đệ Nhất đều cảm thấy thương xót hộ họ, nhưng lúc sau sự thương xó đó lại biến mất.
Bởi vì ngoài bất động sản ra, một số nhà máy thuộc tập đoàn Tân Thị đều rất phụ thuộc vào các xí nghiệp Nhật Bản, ngay cả hơn 40% mức thương mại cũng đều đến từ Nhật Bản.
Mà bây giờ tập đoàn Đệ Nhất lại bị hội thương mại Nhật Bản trừng phạt không hợp tác cùng Đệ Nhất nữa.
Mấy người làm ăn dùng chân cũng có thể nghĩ được sự đau đớn của tập đoàn Điệ Nhất.
Cho nên bọn họ cho rằng, Đệ Nhất sớm sẽ bị loại ra khỏi danh sách tử đại gia tộc giàu có ở Giang Thành.
Lúc này mà còn không cắt đứt hết mọi mối liên hệ với nhà họ Tân và đến bám nhà họ Ngụy thì còn đợi đến bao giờ nữa?
Vì thế một cuộc khủng hoảng khác lại lặng lẽ tiến gần tới tập đoàn Đệ Nhất
Lúc này ở nhà họ Ngụy.
“Ha ha, được làm Tiền Bảng, thủ đoạn này của con rất có ích đó.
Bây giờ hội thương mại Nhật Bản đã thực thi chính sách trừng phạt đối với tập đoàn Đệ Nhất rồi, tập đoàn Ngụy Thị của chúng ta có thể nhân cơ hội này cướp lấy tất cả sự hợp tác trước kia của Đệ Nhất với hội thương mại Nhật Bản.
Mấy tháng nữa thôi, tài sản của Ngụy Thị sẽ vượt xa tập đoàn Đệ Nhất, mà ta cũng có thể dành lấy vị trí gia tộc giàu có ở Giang Thành của Đệ Nhất, ha ha ha.
Sau khi Ngụy Thông biết chuyện hội thương mại Nhật Bản thực thi trừng phạt tập đoàn Đệ Nhất thì ông ta rất vui mừng.
“Bố, thực ra con cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả tốt như vậy.
Ngụy Tiến Bằng cười nói: “Con đã sớm biết chuyện Dương Thiên Định thèm muốn Tần Liên Tâm từ lâu lắm rồi, cho nên buổi tối trước hôm đó lúc uống rượu với ông ta con đã lừa ông ta.
Bảo ông ta dùng việc ký kết hợp đồng dụ dỗ Tần Liên Tâm đi ăn cơm, nhân cơ hội liền xử Tần Liên Tâm, sau đó chụp lấy mấy tấm ảnh phát tán lên mạng.
Điều này có thể phá vỡ mối liên hồn của nhà họ Tân với bất kỳ nhà hào môn khác “Nhưng ai mà ngờ được rằng lại xuất hiện một Kim Thiện Hùng phá vỡ kế hoạch của Dương Thiên Định và nhằm vỡ trứng của ông ta khiến cho ông ta vô cùng tức giận.
Nhưng mà bởi vì kiêng kỵ Kim Thiện Hùng có Thầy Thiên bảo vệ cho nên ông ta không dám động tay động chân với Kim Thiện Hùng, chỉ có thể đem hết tất cả sự tức giận chút lên nhà họ Tần.
Có lẽ Tần Chính Thanh đang hận Kim Thiện Hùng lắm đây.” “Hậu quả này còn nghiêm trọng hơn cả việc dương Thịnh Thiên cưỡng bức Tần Liên Tâm hahaha.
"Ha ha ha!!!"
Sau khi Ngụy Thông nghe thấy thế thì cười như điện như dại.
"Không hổ danh là con trai của ta, chiến thuật này đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn mà.
Ta tin rằng với sự man rợ của người Nhật Bản thì không bao lâu nữa sẽ đi tìm Kim Thiện Hùng báo thù thôi, lúc đó chúng ta có thể ngồi hả miệng chờ sung haha." "Đúng vậy, tối qua con còn nói chuyện với Dương Thịnh Thiên.
Ông ta nói rằng nước Nhật Bản của bọn họ có không dưới mười nghìn võ sĩ có bản lĩnh giống như thầy Thiên, nhà họ Dương của bọn họ cũng có một cao thủ về kiếm thuật, thực lực rất kinh khủng, người đó được mệnh danh là thần kiếm.
Nếu như con đoán không sai thi không bao lâu nữa vị thần kiếm đó sẽ vượt đại dương tới Giang Thành." Ngụy Tiến Bằng chậm rãi nói.
Ngụy Thông nghe xong càng them vui vẻ, cả cái nhà họ Ngụy đều vang vọng tiếng cười của ông ta.
Tâm nửa tiếng sau hết lời khen này đến lời khen khác vang lên trong nhà họ Ngụy.
“Lâm Thiên Ích chủ tịch của tập đoàn Thiên Ích tới thăm hỏi chủ tịch Ngụy, đây là một món quà nho nhỏ coi như là thành ý.
“Trương Bảo Phong chủ tịch của tập đoàn Thành Ức tới thăm hỏi chủ tịch Ngụy, đây là một chút thành ý của tôi, mong rằng chủ tịch Ngụy không chê cười." “Chủ tịch Ngụy, Lí Nguyên của công ty bất động sản Vượng Phú tới a, đây là một chiếc cốc bằng ngọc mong là chủ tịch Ngụy nhận lấy.
Từng nhóm gia tộc giàu có của Giang Thành tới, trong tay họ đều cầm quà cáp cung kính tặng nhà họ Ngụy.
Ngụy Thông vui mừng cười toác cả mồm ra.
Tất cả đồng minh của tập đoàn Đệ Nhất đều lật mặt với họ
Đảo Ngọc Long, nhà của Bạch Mẫu Đan.
rôi “Khu Khu
Từ sáng tới giờ sau khi Lý Tế Thế và Diệp Thiên cãi nhau với nhau thì tiếng họ ở trong nhà Bạch Mẫu Đan không ngừng vang lên.
"Diệp Thiên này cũng thật là, sao lại ra tay nặng như vậy chứ, cũng không biết nhường người giả gì cả.
Sư phụ cũng hơn 80 tuổi rồi chứ ít gì, sư phụ mà còn trẻ thì sự phụ chả đánh chết hàn lâu rồi." Huyết Mai Quế lải nhải không thôi.
"Khụ khụ...!sư phụ mà còn trẻ như thế thì có mà đã bóp chết hắn bằng một ngón tay rồi." Lý Tế Thế trợn mắt nói.
Phải biết rằng khi Diệp Thiên mấy có mấy tuổi thì chỉ là một con gà yếu đuổi,
Huyết Mai Quế: "
Ý tử của người ta chính là nếu như thấy mà còn trẻ như vậy thì bây giờ chắc chắn có thể đánh lại hắn ta.
“Hi Hi Bạch Mẫu Ban che miệng cười khúc khích.
“Diệp Thiên cũng không phải là chồng của cô, anh ta đánh sư phụ ra nông nỗi này rồi mà cô lại còn vui như thế à.
Huyết Mai Quế trừng mắt nói.
"Sư tỷ nói cái gì ý vậy.” Bạch Mẫu Đan nhãn mày lại.
Huyết Mai Quế làm mặt quỷ với cô ta.
Lý Tê Thế cười khổ: "Hai đứa các con không có bản lĩnh gì cả.
Có bản lĩnh đào được góc tường của vợ người ta thì sư phụ cũng vui rồi.”
Huyết Mai Quế và Bạch Mẫu Đan: ""
Hai người bọn họ cố gắng lắm rồi đó nhưng mà người ta còn chả thèm nhìn họ lấy một cái, canh thủ tường nghiêm ngặt không cho đào mà.
Đã thế còn đánh không lại hắn ta thì còn cách nào khác chứ? "Sư phụ, sao sư phụ có thể dạy hai người họ đi làm chuyện đó chứ, không hay chút nào đầu a." Vũ Lãnh Hổ bất mãn nói.
Anh ta rất thích Bạch Mẫu Đan cho nên mới không muốn cô đi đào góc