"Cái gì cơ? Một năm lãi ba trăm tỷ?"
Phàm là những người nghe thấy câu này của Diệp Thiên thì đều kinh ngạc mở trừng mắt ra.
Ba trăm tỷ đó!
Hai ông chủ của tập đoàn Nhân Nga và tập không kiểm nổi ba trăm tỷ mỗi năm nữa là đoàn A Ba còn
Chẳng nhẽ, hắn chữa bệnh mà còn nhiều tiền hơn cả thương nhân sao? "Mẹ nó, tao phát hiện tên nghèo kiết xác như mày ngày càng giỏi khoác lác, vừa nãy còn nói một năm kiếm một tỷ, bây giờ lại thành ba tỷ.
Sao mày không tự nhận mình là tỷ phú giàu có nhất thế giới đi." Nguyện Tiến Phúc khó chịu nói.
“Đúng vậy, tên nghèo kiết xác này cho rằng mình lấy được Tần Liên Tâm nên bị điên rồi, cũng không xem lại bản thân mình họ gì, cứ nghĩ mình được bay lên trời.
“Đúng là được bay lên trời đó."
Trần Thiếu Vũ và tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên đang khoác lác, cả nước chỉ có vài xí nghiệp mới có chuyện một năm kiếm được ba trăm tỷ.
“Nếu như mày nói là 300% thì tao đây còn tin, lợi nhuận ba trăm tỷ một năm á, đánh chết ông mày cũng không tin." Vương
Hằng cho rằng đây đơn giản chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Tất nhiên là, hơn 90% số người có mặt ở đó đều không tin.
Thậm chí ngay cả bố mẹ của Diệp Thiên cũng cảm thấy con trai của mình đang khoác lác.
Duy chỉ có một mình Tần Liên Tâm là hiểu rõ nhất, Diệp Thiên quả thực răng có khả năng kiếm ba trăm tỷ một năm.
"Vậy thì tôi sẽ cho các người sáng mắt ra." Diệp Thiên nói xong liền võ tay Rất nhanh đã thấy Trần Khải cầm một hộp mặt nạ tới bên cạnh Diệp Thiên.
“Đây là loại mặt nạ tôi mới nghiên cứu ra có hiệu quả làm đẹp rất lớn, chỉ cần đắp lên mặt thì mười mấy phút sau da sẽ trang sáng như trứng gà bóc, có thể duy trì được một ngày.
Diệp Thiên chỉ về hộp mặt nạ trên tay Trần Khải, sau đó quét ánh mắt về phía hội trường: "Có chị em phụ nữ nào nguyện ý lên đây thử nghiệm thì giơ tay lên “Tôi nguyện ý.” “Có tôi!”
Rất nhiều chị em phụ nữ giơ tay lên.
Thế là Diệp Thiên chọn mười người.
“Mọi người nhớ nhìn kỹ hình dáng bây giờ của họ, đợi một lúc nữa lại so sánh với hiệu quả sau khi dùng mặt nạ Diệp Thiên nói.
Sau đó Trần Khải đưa cho mỗi người một chiếc mặt nạ, không cần phải rửa mặt cứ vậy đáp trực tiếp lên trên mặt.
Mười lăm phút sau, họ mở camera ở điện thoại ra nhìn.
“Ôi mẹ ơi, đây là tôi sao?”
Mười người phụ nữ đồng thanh hét lên, bọn họ dùng tay sở mặt của mình, cảm thấy rất mềm mịn trắng bóng, giống hệt như làn da hồi 18 tuổi.
Trong nháy mắt toàn hội trường đều chấn động.
“Trời ạ! Hiệu quả thật là tuyệt vơi!” “Tôi dám đảm bảo, đây là loại mặt nạ có hiệu quả tốt nhất mà tôi từng nhìn thấy." “Tôi còn cho rằng dạo gần đây da mặt của Tần Liên Tâm đẹp vậy là do có tình yêu trong người, bây giờ thì tôi đã biết, thì ra đó là công sức mà chồng nhà người ta nghiên cứu ra.
Ngay cả Trương Thủy Đồng cũng mong ước có được một miếng mặt nạ đó, để da của mình cũng đẹp mịn màng như da của Tân Liên Tâm.
Nhưng mà cô ta làm gì có mặt mũi mà đi xin Diệp Thiên chứ.
Cô ta thật sự rất hối hận, bản thân còn có một loại xúc động muốn tự sát.
Tần Liên Tâm đứng bên cạnh Diệp Thiên từ đầu đến cuối không lên tiếng, giờ đây cô làm một tư thế cho tay ra đăng sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười và nói: “Các vị, đây đúng là loại mặt nạ mà Diệp Thiên chống của tôi mới nghiên cứu ra, chủ tịch tập đoàn Đệ Nhất đã thông qua cho phép nó được sản xuất rồi.
Trong thời gian tới sẽ xây dựng xưởng sản xuất, dự tỉnh nửa năm sau loại mặt nạ này sẽ có mặt trên thị trường.
Và số lượng dự kiến không quá một triệu miếng, vì để tất cả chị em đều có thể sử dụng cho nên giá thành sẽ vào khoảng 100 nghìn một miếng.
Chúng tôi cam kết khiến tất cả mọi người dùng đều cảm thấy vui vẻ, yên tâm.
Lời này vừa nói ra khiến tất cả chị em phụ nữ ở hội trường đều chết sững.
Một miếng 100 nghìn, một tháng sẽ là 3 triệu, còn nhiều hơn cả tiến đàn ông hút thuốc.
Làm gì có người phụ nữ nào chi trả nổi? “Mẹ nó, theo lời Tần Liên Tâm nói thì đúng là tập đoàn Điện Nhất có thể kiếm được ba trăm tỷ trong vòng một năm từ loại mặt nạ này.” Trần Thiếu Vũ cảm thấy rất khó chịu.
“Một năm sản xuất một triệu miếng, một miến lại 100 nghìn đồng, đăng thẳng mà nói thì thừa khả năng một năm kiếm ba trăm tỷ." Ngụy Tiến Phúc ngồi dựa vào thành ghế, hắn ta biết giấc mộng trở thành tỷ phú Giang Thành của bố mình mãi mãi không thành hiện thực rồi.
Tất cả nguồn vốn của nhà họ Ngụy còn chưa tới một trăm tỷ, mà tập đoàn Đệ Nhất của nhà họ Tân một khi sản xuất ra loại mặt nạ này thì một năm sẽ kiếm ba trăm tỷ.
Nhà hàng lấy cái gì mà đòi vượt qua nhà người ta chứ.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy hiệu quả của miếng mặt nạ này, một miếng 100 nghìn, một ngày dùng một miếng, một năm mỗi người phụ nữ đều dùng 360 miếng, một triệu người phụ nữ dùng 3 triệu 600 miếng.
Nếu như tính cả phụ nữ ở nước ngoài nữa thì Ngụy Tiến Phúc thực sự không dám tưởng tượng một năm tập đoàn Đệ Nhất kiếm được bao nhiêu tiền.
Tất nhiên rằng Ngụy Tiến Phúc có thể tính ra thì cánh Vương Hằng cũng có thể tính ra được.
Bây giờ hãng ta mới hiểu, tại sao Tần Chí Thành lại nói Diệp Thiên mạnh hơn hẳn gấp vạn län.
Bởi vì mỗi năm Diệp Thiên có thể đem về mấy trăm tỷ cho
Tần Chí Thành.
Tần Chí Thành chỉ có mấy năm trời đã trở thanh tỷ phú giàu có nhất Giang Thành.
Mà hắn thì sao? Đưa hết tài sản mà bố hẳn để lại cho Tân Chí Thành, bây giờ cả nhìn cũng không nhìn được.
Vương Hằng khóc không ra nước mắt.
Thì ra hãn ngay cả một tên nghèo kiếp xác cũng không bang! “Ông cụ Tần, chúc mừng nhà họ Tần đã có một nhân tài như thế” “Đúng là ông cụ Tần thật là có mắt chọn người, có thể phát hiện ra viên ngọc quý này.
“Đúng là ngựa quý ngàn cây số mới nhìn thấy, ông cụ Tân đúng là bồ tác, nếu không sao có thể gặp được một con ngựa quý hiếm như anh Diệp đây." Trong nhất thời toàn hội trường đều là những lời chúc, có rất nhiều thương nhân giàu có tới để xem náo nhiệt thì giờ đây lại nhân cơ hội hết lòng nịnh bợ Tần Chí Thành.
"Ha ha.
Nhà họ Tần chúng tôi đúng thật là có một con rồng rồi." Tần Chí Thành được người ta chúc mừng cảm thấy rất thoải mái cho nên cười sảng khoái.
Tần Liên Tâm nghe thấy ông nội khen Diệp Thiên là rồng thì cô cảm thấy rất vui, bản thân không kìm được khoác lấy cảnh tay Diệp Thiên, nghiêng đầu lên vai hắn, bộ dạng của một người phụ nữ tràn ngập hạnh phúc.
“Hôn đi!" "Hon di!" "Hôn đi!"
Có rất nhiều người đứng lên hò hét, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Diệp Thiên hàn mới không thèm sợ hãi, hần hơi nghiêng đầu một chút hôn lên cánh môi nhỏ bé của Tân Liên Tâm.
"Hú hú hú!"
Một đám cười hò hét.
Nhìn sang đảm người Vương Hằng và Ngụy Tiến Phúc thấy có vẻ bọn họ cảm thấy không thoải mái.
“Mẹ nó, chỉ là một thằng đàn ông nghèo