**********
Nhìn bóng dáng nhanh chóng rời khỏi của Diệp Thiên, mọi người xung quanh đầu tiên là im lặng trong vài giây, nhưng sau đó đều cười phá lên.
"Ôi mẹ ơi đúng là phải bái phục lòng dũng cảm của tên nghèo kiết xác này, còn mặc cả áo vest comple nữa, tôi thấy nó nên mặc áo tang trước rồi mới nói." Ngụy Tiến Phúc cười nghiêng ngả.
“Đúng là thằng điên, còn dám kết hôn với vợ tao Tân Liên Tâm, kiếp sau nó muốn đầu thai vào nhà giàu chắc cũng chẳng có cửa." Trần Thiếu Vũ cũng cười lần cười bò, chỉ cảm thấy cười đến sắp xái cả quai hàm rồi.
“Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, vừa bị Thủy Đông đá không lâu, khó khăn làm mới bám được người đẹp như Tân Liên Tâm, đột nhiên nghe tin Tần Liên Tâm phải lập gia đình, tên đó không bị đả kích mới là lạ." Hàn Ngự tiếp lời.
“Liên Tâm đúng là có mắt như mù, tại sao lại giao lưu với thắng ăn mày này chứ, cũng không ngại mất mặt, dù sao thì cô ấy cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nằm trong tay khối tài sản gần trăm triệu USD nữa." Vương Hằng vô cùng khó hiểu.
Trong trí nhớ của hắn ta.
Tần Liên Tâm phải là một kẻ cao cao tại thượng, luôn khiến cho người khác cảm thấy lạnh lùng khó gần, làm sao lại làm bạn với một kẻ nghèo hèn bước ra từ trong khu bình dân cơ chứ, thậm chí còn đến mức tương thân tương ái vô cùng thân thiết, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi “Không biết cậu Vương có biết chuyện này hay không.
Cụ Tần tìm năm vị thiếu gia nhà giàu cho Tần Liên Tâm, ai cũng vô cùng xấu xí, đơn giản là không dám nhìn thẳng, có lẽ Tân Liên
Tâm đã mất hết hy vọng vào nhan sắc của bọn họ, vừa hay gặp được tên nghèo kiết xác kia cũng rất vừa mat, Tần Liên Tâm so sánh một phen, bèn cảm thấy rất vừa ý, sau đó liên bao dưỡng tên đó, nói không chắc đêm hôm đó sau khi rời khỏi quán bar, cô ấy đã lên giường với tên kia rồi cũng nên.
Ngụy Tiến Phúc đoạn.
“Mẹ nó!" Vương Hằng vừa nghe liên đau xót trong lòng “Thằng chó này mặc dù số mạng không tốt, nhưng vận may đúng là quá ngon rồi, nói không chắc đúng là bị Tần Liên Tâm bao rồi.
Tôi đã nhìn thấy tài liệu về năm người kia rồi, nếu tôi mà là cô ấy, tôi cũng không bằng lòng gả cho một trong năm người đó, chắc chắn cũng đi bao nuôi một gã trai trẻ đẹp trai, lúc cảm thấy buồn nôn sẽ đi đến chỗ anh ta tìm an ủi xoa dịu, trong lòng cũng được cân bằng lại " “Vậy câu Vương có chuẩn bị cướp cô dâu hay không? Ngụy Tiền Phúc khẽ hỏi.
“Tất nhiên là muốn cướp rồi.
Tôi ở nước ngoài mấy năm, tư tưởng quan niệm rất cởi mở, không để ý những chuyện này, chỉ cần sau khi kết hôn không ngoại tình là được." Vương Hằng nói vô cùng dõng dạc.
Đám người nghe thấy, đều bái phục tấm lòng rộng lượng cao cả của Vương Hằng Nhưng bọn họ ngầm lại, nếu như cưới được Tần Liên Tâm về làm vợ, có lẽ cũng không để ý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Sau đó Vương Hằng cũng ngồi xuống bàn của Ngụy Tiến
Phúc.
Một lát sau, có người truyền ra tin tức hạ vương Đề Ngạn Đỗ Đức Trọng cũng xuất hiện trong hàng ngũ các vị đại lão vừa đi qua.
Tin tức này lập tức làm chấn động cả hội trường buổi lễ kết hôn.
Rất nhiều người thông qua thông tin Đỗ Đức Trọng đến mà đoán rằng chú rể chắc chắn thuộc giới thượng lưu của Đề Ngạn, nếu không Đỗ Đức Trọng không có lý do đến tham dự hôn lễ
Nhưng một số ít người lại đoán chủ rể là nhà giàu ở kinh độ, Đỗ Đức Trọng đến đây là vì muốn liên hệ với thế lực sau lưng chủ rể, dù sao cũng là nhà giàu ở kinh đô, thực lực chắc cũng không kém cạnh Đỗ Đức Trọng, cho nên Đỗ Đức phải nịnh bợ.
"Cậu Vương, bây giờ rất nhiều người đang đoán rể đến từ Đề Ngạn hay là kinh đô, tôi thấy chủ rể phần lớn đến từ Ngạn, không biết đến lúc đó cậu Vương lựa chọn cách cướp dâu như thế Trần Thiếu Vũ có hơi tò mò nhìn về phía Vương Hằng.
"Cái này ấy Vương Hằng nhiên nở một nụ cười xấu xa.
Chỉ cần phát tán mấy video chàng ý thiếp của Diệp Thần và Tần Liên Tâm ra.
Hắn ta dám cam đoan rằng chú rể chắc chắn sẽ tức đến mức hủy bỏ hôn lễ, chẳng có nhà giàu nào có thể chấp nhận bị cắm sừng.
Đồng thời khi phát tán video này lên có thể phơi bày tên tiểu tam Diệp Thần ra trước công chúng, đối với sự hiểu biết của hắn ta về Tần Chí Thành, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diệp Thần.
Có khi sẽ đánh gãy chân Diệp ngay tại trận, còn có thể âm thần giải quyết Diệp Thần.
Trong lúc chú rể đang vô cùng tức giận, nhà họ Tần mất hết mặt mũi, Vương Hằng đột nhiên đứng lên nói muốn cưới Tần Liên Tâm, hắn ta cũng không tin Tần Chí Thành không đồng ý, cho dù Tần Liên Tâm không đồng ý cũng không do cô ấy quyết định được.
Đợi đến khi kết hôn xong, động phòng gạo nấu thành cơm, hắn ta tin chắc Tấn Liên Tâm sẽ từ từ chấp nhận anh ta.
Vì vậy, Vương Hằng nói ra suy nghĩ trong đầu.
Lập tức châm ngòi dẫn suy nghĩ cho đám não bổ Ngụy Tiến Phúc.
So với Tân Lâm Văn, bọn họ càng hận Diệp Thiên hơn, đều hận Diệp Thiên sớm ngày siêu sinh, cho nên đều ủng hộ cách làm của Vương Hằng, nếu thành thì sau này nhờ vào cây cầu Vương Hằng này, là lại cùng một mối với Lâm Văn thôi.
“Cậu Vương, đây đúng là ý hay một mũi tên trúng hai con chim, nhưng ai là người phát tán video này đây?” Ngụy Tiến
Phúc hỏi.
"Để tôi!" Trương Thủy Đồng đứng lên tự tiến cử bản thân.
Cô ta bị Tần Liên Tâm tát cho mấy cái, mối thù này đã sớm đâm sâu bén rễ trong lòng cô ta, bây giờ có cơ hội bêu danh Tần Liên Tâm, làm sao Trương Thủy Đồng có thể bỏ qua cơ chu?
Hơn nữa còn có thể tiêu diệt mối họa lớn Diệp Thiên nọ, có thể gọi là một công đối việc, cô ta vô cùng tình nguyện làm chuyện này, một khi thành công, cô ta sẽ cảm thấy cô cùng sung sướng, vô cùng hả giận.
“Em bị điên à!” Lưu Thiếu Khải lập tức giữ chặt cô ta lại, hận không thể dạy bảo cô ta có lớn mà không có khôn: "Loại chuyện như vậy mà em cũng dám làm sao, không biết chỗ này toàn là nhân vật lớn à? Chọn bừa một người là có thể nghiên chết nhà của anh rồi, đừng vì hứng thứ nhất thời mà sa vào đường cùng, đến lúc đó anh cũng không cứu được em đâu!”
Bị Lưu Thiếu Khải dạy bảo như thế, Trương Thủy Đồng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, trong chớp mắt trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu làm như vậy đúng là gây bất lợi cho chính mình.
Lúc này Vương Hằng bỗng mỉm cười, nói: “Không cần lo lắng.
Có tôi làm chỗ dựa cho cô, sẽ không ai dám động vào.
“Đỗ Đức Trọng cũng không thể sao?” Ngụy Tiến Phúc rụt rè hỏi lại, danh tiếng của ông vua Đề Ngạn Đỗ Đức Trọng như sấm bên tai.
“Để tôi nói cho mọi người biết." Vương Hằng ra vẻ nói: “Chỉ cần tôi nói ra nhà họ Vương ở kinh đô, những người ở đây e rằng cũng phải