Lời vừa mới dứt, giọng nói vô cùng mạnh mẽ giống như đã vang vọng khắp hội trường ổ chức hôn lễ, lời nói đó vẫn luôn quanh quẩn bên tại của tất cả mọi người.
Vào lúc này, ảnh mặt của tất cả mọi người đều đặt ở trên người Diệp Thiên, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi giống như đang nhìn thấy ma quỷ vậy.
“Cậu ta lại dám...!mạnh mồm nói sẽ giết chết cả nhà người ta sao?” Có người không thể tin nổi thét lên.
Cơ thể yêu kiểu của Tân Liên Tâm không ngừng run rẩy, trái tim như vừa bị rơi xuống vực thẳm.
Cô biết lời nói này của Diệp Thiên sẽ nhanh chóng khiến hần bị biến thành thái giám.
Quả nhiên, khỏe mặt của Cung Khi Hạ hơi giật giật vài cái, lớn tiếng quát: “Cắt của cậu ta cho tôi!”
Một giây sau!
Xoet!
Võ sĩ ngang nhiên rút đao ra khỏi vỏ, một mũi nhọn sáng bóng lao như bay về phía bụng dưới của Diệp Thiên.
Vèo!
Nhìn thấy lưỡi đạo sắc bén của võ sĩ, tất cả mọi người trong hội trường đều không thể hít thở nổi, cảm giác hơi lạnh từ bàn chân bốc thăng lên đỉnh đầu, mồ hôi lạnh túa ra ướt nhẹp lưng áo.
Bố mẹ của Diệp Thiên cùng với tất cả người nhà họ Tân đều trợn tròn mắt.
Lưỡi đạo sắc bén như vậy bay tới, quả thật là không dám tưởng tượng.
"Ha ha! Có đứa sắp trở thành thái giám rồi!" Ngụy Tiến Phúc không nhịn được mà cười lớn.
Nhưng mà chẳng ai rảnh để quan tâm tới lời nói của gã cả.
Tất cả mọi người đều che miệng nhìn Diệp Thiên, chứng kiến cảnh trên đời sắp có thêm một thái giám “Diệp Thiên." Tần Liên Tâm đã sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, cô yếu ớt muốn kéo Diệp Thiên ra nhưng lại bị Diệp Thiên ngăn lại.
Mà ánh mắt của Diệp Thiên lại nhìn thẳng vào Thiên Diệp Chính Nhân.
Sắc mặt của Diệp Thiên vô cùng bình thản, thản nhiên nói ba tiếng "Ra đi."
Nhưng mà chính sự bình tĩnh đó của Diệp Thiên đã khiến Thiên Diệp Chính Nhân do dự.
Đạo võ sĩ đã được giơ lên cao thế nhưng vẫn không hề có chút động tĩnh nào, trong lòng thầm nghĩ: Đáng lẽ cậu ta không thể bình tĩnh như vậy được mới phải, chẳng lẽ cậu ta có người chống lưng mạnh hơn sao? "Ra tay đi." Diệp Thiên tiếp tục nhấn mạnh ngữ khí
Nhưng mà Thiên Diệp Chính Nhân vẫn bất động như cũ, thậm chí ông ta còn không biết rốt cuộc mình đang sợ hãi điều gì nữa.
“Ra tay đi." Diệp Thiên quát lớn một tiếng.
Thiên Diệp Chính Nhân hơi giật mình, ông ta lảo đảo lùi lại phía sau hai bước.
Lúc này ông ta mới hoàn hồn lại thì phát hiện ra đường đường là một Thần Đạo mà lại bị dọa đến như vậy.
Ông ta không khỏi cảm thấy mất mặt nên đã vô cùng tức giận.
"Ba ga da kku di a."
Thiên Diệp Chính Nhân tức giận gầm lên một tiếng, tức giận phóng đạo ra.
Vào khoảnh khắc đó, một tia sáng bóng loáng đột nhiên bay vèo ra, phi vèo vèo giống như một tia chớp.
Giây tiếp theo!
Keng!
Một tia sáng khác cũng lao vào cây đạo.
Tiếp theo vang lên một tiếng “rác”, đạo võ sĩ bị vỡ thành hàng trăm hàng ngàn mảnh nhỏ.
"Sao lại thế này?"
Tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều vô cùng kinh ngạc, Thiên Diệp Chính Nhân và Cung Cảnh Hạ cùng đảm người Nhật Bản cũng quay đầu lại nhìn thì chỉ nhìn thấy một ông già và hai người thanh niên sải bước đi tới.
“Bọn họ là ai vậy?” Rất nhiều người đều có chung thắc mắc
Nhưng khi thấy lão đại xuất hiện, người nhà họ Tân từ trên này.
xuống dưới đều thở hắt ra.
Tần Liên Tâm như vừa gặp được cứu tinh, mừng rỡ khóc nấc lên.
Cô vùi đầu vào ngực Diệp Thiên mà khóc, giống như cô vừa phải chịu một đả kích rất lớn nên toàn bộ nước mắt đều trút hết lên người Diệp Thiên.
“Các người đang làm cái gì vậy?” Thiên Diệp Chính Nhân bất mãn nói lớn.
Kết quả, lời nói của ông ta vừa mới dứt thì đã bị Cung Khi
Hạ giữ lại, nhỏ tiếng nói với ông ta: “Bọn họ là người của tổ chức Hoàng Cung của Trung Quốc, ngàn vạn lần đừng có đắc tôi với họ.
Cơ thể của Thiên Diệp Chính Nhân hơi run lên, ngọn lửa giận vừa mới bùng lên đã bị dập tắt ngay lập tức.
Đương nhiên ông ta đã từng nghe nói về tổ chức Hoàng Cung của Trung Quốc.
Đó là một một phận đặc thù vô cùng lợi hại, cao thủ nhiều vô kể.
tên Hoàng Thiên Bá, cao thủ số một của Hoàng Cung đã lan cả sang Nhật Bản.
Cái tên đó đã khiến vô số sắc mặt của võ sĩ Nhật Bản phải biến sắc.
Sợ là cao thủ số một Nhật Bản mà nghe thấy tên của Hoàng Thiên Bá thì cũng phải hơi rén.
“Sư phụ, hàn chính là Cung khi Hạ, không ngờ hắn lại tới Giang Thành làm loạn ở đây.
Vũ Lãnh Hổ bất mãn chỉ về phía Cung Khi Hạ, nói.
Lý Thiên Cương nghe xong thì ánh mắt dừng lại ở trên người Cung khi Hạ.
Bị ảnh mặt của Lý Thiên Cương nhìn chăm chăm Cung Khi
Hạ chỉ cảm thấy như đang bị chĩa súng vào vậy.
Ông ta vội vàng cười xòa nói: "Không biết phải xưng hồ với các vị như thế nào nhỉ." "Lý Thiên Cương, nguyên lão của Hoàng Cung.
Ac!
Cung Khi Hạ vội vàng hít thở, ông ta không ngờ người này lại chính là nguyên lão của Hoàng Cung, chức vụ vô cùng lớn.
Sắc mặt Thiên Diệp Chính Nhân đột nhiên biến sắc, ông ta cũng đã từng nghe qua cả tên Lý Thiên Cương này rồi, xếp thứ 8 trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoàng Cung.
Thực lực của Lý Thiên Cương vẫn cao hơn ông ta một chút.
“Cậu Ngụy, nguyên lão Hoàng Cung là cái gì vậy?” Chim Trĩ run rẩy hỏi.
“Tao cũng không biết.
Nghe như kiểu tên của thái giảm thời xưa ý” Ngụy Tiến Phúc cũng chẳng hiểu gì.
Trần Thiếu Vũ nói: “Tao từng nghe thấy bố tạo bảo, Hoàng
Cung là tổ chức chuyên biệt của các võ sĩ, là một bộ phận vô cùng lợi hại.
Về phần nguyên lão Hoàng Cung thì tao đoán là tương đương với quan chức của mỗi tỉnh đấy.” “Ặc! Nhân vật tại to mặt lớn như vậy chạy đến hôn lễ của
Tần Liên Tâm làm gì vậy?” Ngụy Tiến Phúc nghi hoặc hỏi.
Trần Thiếu Vũ cũng lắc đầu tỏ ý khó hiểu.
Lúc này Lý Thiên Cương đã đi tới bên cạnh Diệp Thiên, giọng nói lạnh lùng nói với Cung Khi Hạ: "Cung Khi Hạ có đúng không? Lá gan của ông cũng to đấy nhỉ.
Vài ngày trước vừa mới cảnh cáo ông xong mà hôm nay đã lại tới làm loạn rồi.
Nghĩ rằng Hoàng Cung chúng tôi không dám động vào ông có đúng không?” “Không không không!” Cung Khi Hạ vội vàng xua tay, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Diệp Thiên sau đó giải thích: "Ngài không biết rồi, cuộc đời của con trai tôi đã bị cậu ta hủy hoại rồi, tôi đến để nói chuyện thôi.
Nhưng cậu ta không chịu nói chuyện thì tôi cũng phải hủ hoại cuộc đời của cậu ta chứ.
Như thể coi như huề nhau, mà tôi còn chưa kịp xứ cậu ta thì ngài đã tới rồi.”
Lý Thiên Cương lắc lắc đầu, cười mà như không cười nói: "Ông đúng là ngu xuẩn.
Nếu như ông nhờ cậu ấy giúp đỡ chữa trị cho con trai ông thì có lẽ con trai ông vẫn có thể sinh con được, đáng tiếc ông đã làm đến mức này rồi, lại đi đắc tội với cậu ấy thì con trai ông chỉ có nước làm thái giảm cả đời thôi." "Không thể thể được.
Cung Khi Hạ lặc lặc đầu, nói: "Bác sỹ đã nói rồi, vĩnh viễn không thể chữa khỏi được bởi vì...!bị đã bị vỡ rồi.”
Ha!
Rất nhiều người không nhịn được mà bật cười.
“Bệnh viện không chữa được không có nghĩa là cậu ấy cũng không chữa được.
Y thuật của cậu ấy vô cùng lợi hãi, đã được tổ chức Hoàng Cung chúng tôi mới về làm ngự y rồi."
Lời vừa mới dứt, Lý Thiên Cương đã lấy ra một tờ giấy chứng nhận đỏ chót, nói: “Đây chính là thư bổ nhiệm ngự y của Hoàng Cung chúng tôi cấp cho cậu ấy.
Từ hôm nay trở đi, cậu Diệp Thiên sẽ trở thành ngự y của tổ chức Hoàng Cung, nhận được sự bảo hộ của Hoàng Cung, không được sự cho phép của Hoàng Cung thì ai cũng không được phép động đến cậu ấy.
Động đến cậu ấy có nghĩa là đã động tới Hoàng Cung, hậu quả như nào sẽ tự mình gánh vác “Trời ơi, ngự y của Hoàng Cung.
Giỏi