Lý Thanh Tịnh đột nhiên ôm mình trước mặt nhiều người như vậy, điều này khiến Triệu Hùng cảm thấy hạnh phúc đến quá đỗi đột ngột.
Trần Thiên Trung và Quách Triều Bình chọn rời khỏi hiện trường trong im lặng.
Triệu Hùng ôm chặt lấy vợ mình.
Khoảnh khắc này! Như thể cả thế giới chỉ còn lại không gian yên tĩnh giữa hai người họ.
Nếu thời gian có thể dừng lại, Triệu Hùng thà rằng thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại vào thời điểm này.
Lý Thanh Tịnh khóc nức nở nói: "Triệu Hùng, chúng ta không thể dọn ra khỏi thành phố Hải Phòng sao? Tìm một nơi không ai biết chúng ta và bắt đầu lại cuộc sống."
"Thanh Tịnh! Chúng ta không phạm pháp, tại sao phải rời khỏi nơi này? Công ty của em không dễ gì mới khởi sắc.
Chúng ta sẽ có thể mua một ngôi nhà lớn vào cuối năm nay! Nếu tới nơi khác, chúng ta sẽ phải bắt đầu lại từ đầu."
"Còn có cách nào không.
Anh đánh Hà Quý Nam là vô hình trung xúc phạm đến nhà họ Hán và nhà họ Hà.
Bọn họ có tiền có thế, chúng ta đấu không lại bọn họ."
Triệu Hùng miễn cưỡng bỏ cuộc và nhẹ nhàng đẩy người vợ ra khỏi vòng tay.
Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Lý Thanh Tịnh.
"Vợ à! Ông trời rất công bằng, nếu làm nhiều chuyện bất nghĩa thì sẽ tự chết mình, nếu như chúng ta sợ bọn họ thì chỉ khiến bọn họ kiêu ngạo hơn, nếu như dám đến gây chuyện với chúng ta! Cho dù phải liều cái mạng này anh cũng sẽ bảo vệ cho mẹ con em được bình an”.
"Nhưng anh chỉ có một mình, làm sao có thể đấu lại bọn họ?"
"Anh không chiến đấu một mình! Phía sau anh là công lý, chính nghĩa và những con người lương thiện từng bị bọ họ ức hiếp."
Lý Thanh Tịnh nắm chặt nắm đấm hồng đánh vào ngực Triệu Hùng, nói: "Tên nhóc anh, từ khi nào lại nói chuyện như vậy?"
“Lúc trước anh muốn nói, em cũng không cho anh cơ hội để nói!” Triệu Hùng đột nhiên nghĩ đến con gái Dao Châu, liền kêu lên: “Vợ, con vẫn còn ở chỗ của cô giáo Thảo, chúng ta nhanh đi đón con thôi?
Lý Thanh Tịnh gật đầu, bị Triệu Hùng nhắc nhở, vội vàng rời khỏi đồn cảnh sát.
Hai người vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, họ đã nhìn thấy Hán Vân Hiển đứng trước một chiếc Aston Martin.
Khi Hán Vân Hiển nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nắm tay nhau, họ trông có vẻ rất thân mật, không khỏi nhíu mày.
Khi Lý Thanh Tịnh nhìn thấy ánh mắt của Hán Vân Hiển, có chút dâm đãng.
Cô có chút sợ hãi Hán Vân Hiển, cơ thể không khỏi dựa vào ông xã Triệu Hùng.
Triệu Hùng bước chậm lại, nắm lấy tay vợ mình, đến gần Hán Vân Hiển.
Triệu Hùng nói với Hán Vân Hiển, "Anh Hiển, tôi không bị kết án, có phải anh rất thất vọng không?"
"Có chút thất vọng! Không lẽ anh không biết Hà Quý Nam là anh em của tôi sao?"
"Biết chứ!"
“Đã biết, vậy mà anh còn dám đánh anh ta sao?” Hán Vân Hiển nhướng mày.
Triệu Hùng cười lạnh nói: "Anh Hiển, Hà Quý Nam, anh ta là anh em của anh, nhưng không phải anh em của tôi.
Không lẽ tôi đánh anh ta, còn phải báo trước cho anh biết sao?"
Hán Vân Hiển không ngờ Triệu Hùng lại dám nói chuyện với mình bằng giọng điệu này, cười lạnh mà nói với Triệu Hùng: "Anh đừng tưởng rằng có Trần Thiên Trung ở phía sau giúp anh, anh ở thành phố Hải Phòng muốn làm gì thì làm.
Nói cho anh biết, tôi mới là người đứng đầu Hải Phòng này.
Nếu như muốn chơi anh, trong phút chốc có thể chơi chết anh "
Triệu Hùng quay đầu lại, quát lớn về phía đồn cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, có người uy hiếp tối, các anh có thể bắt người này lại không?"
"Anh..." Vẻ mặt của Hán Vân Hiển thay đổi rõ rệt, anh ta nói với Triệu Hùng: "Anh quả thật là tên vô lại!"
Triệu Hùng tự giễu cười một tiếng rồi nói: "Ai cũng biết tôi là đồ bỏ đi, lại thêm biệt danh vô lại nữa thì có sao đâu?"
Hán Vân Hiển híp mắt lại, hắn đột nhiên cảm thấy Triệu Hùng trước mặt thật khác thường.
Nhưng cụ thể là khác thường ở đâu, lại không thể nói ra được.
Khi người khác nhìn thấy Hán Vân Hiển anh ta, chỉ cần danh hiệu “Cậu chủ số 1 thành phố Hải Phòng” cũng có thể dọa đối phương sợ chết khiếp.
Nhưng mà Triệu Hùng, cái tên nhóc này, hoàn toàn không để ý gì đến mình.
Đôi mắt của Hán Vân Hiển rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh, cười lạnh nói, "Cô Tịnh! Cô cũng tận tai nghe thấy rồi.
Triệu Hùng đã tự nhận rằng anh ta là một kẻ bỏ đi.
Lại là một tên vô lại.
Cô là người đẹp số một ở Hải Phòng.
Không lẽ muốn sống cả đời với một người như vậy sao? "
Lý Thanh Tịnh cố ý tựa đầu lên vai Triệu Hùng, lạnh lùng nói với Hán Vân Hiển: "Cậu Thành, e rằng đã làm anh thất vọng rồi! Lý Thanh Tịnh tôi, vẫn thích mẫu đàn ông như Triệu Hùng."
"Rất, rất tốt!" Hán Vân Hiển ánh mắt lạnh lùng, liếm liếm môi dưới rồi nói: "Đã như vậy, Hán Vân Hiển cũng không ngại nói cho các người biết.
Các người đã làm anh trai Quý Nam của tôi bị thương, tôi sẽ không buông tha cho các người!"
Triệu Hùng trợn to mắt khi nghe thấy lời này, chỉ vào Hán Vân Hiển nói: "Cậu Thành, tôi khuyên anh tốt nhất là đừng gây chuyện.
Nếu không, kết cục của anh cũng như Quý Nam."
"Thật sao? Anh thử động vào tôi xem." Hán Vân Hiển khiêu khích nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng nắm chặt nắm đấm, đánh vào mặt Hán Vân Hiển.
Hán Vân Hiển không hề né tránh, ngược lại nói: "Đừng quên, cục trưởng Quách rõ ràng đã có lệnh cấm anh đánh nhau trong vòng ba tháng, nếu ra tay đánh người, anh sẽ phải ăm cơm tù."
Nắm đấm của Triệu Hùng