Chàng Rể Tỷ Phú

Vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt


trước sau

Đào Yên Hoa vừa nghe tin con gái cả Lý Thanh Tịnh mang thai, lộ ra vẻ mừng rỡ. Cao hứng hỏi: “Thanh Tịnh, con thật mang thai à?”

Lý Thanh Tịnh “Ừm!” một tiếng.

Lý Diệu Linh nhanh mồm nhanh miệng mà nói: “Bà ngoại, chị của con mang song thai, còn là bé trai.”

Bà cụ Đào cười ha ha nói: “Diệu Linh, chị cháu mới vừa mang thai, các cháu cũng biết là song thai, bé trai à?”

“Thật mà! Bác sĩ Hoa Di đã tự mình chuẩn đoán cho chị cháu. Nói mạch của chị cháu là song hỷ, đồng thời bằng kinh nghiệm nhiều năm làm nghề ý của chị ấy để phán đoán, tuyệt đối là bé trai.”

“A! Vậy thật sự là quá tốt.”

Bà cụ Đào biết y thuật Hoa Di cao minh, bà ta có khối u, chính là Hoa Di giúp đỡ khống chế bệnh tình.

“Nếu như bác sĩ Hoa Di tự mình chẩn qua, vậy thì thật không sai được! Triệu Hùng, chúc mừng cháu và Thanh Tịnh nhé.” Bà cụ Đào cười ha ha nói.

Sau khi mọi người nhà họ Đào biết Lý Thanh Tịnh mang thai song thai bé trai, trên mặt mỗi người cũng lộ ra vẻ cao hứng, sôi nổi chúc mừng Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh.

“Thanh Tịnh, đến lúc đó con sinh, mẹ giúp con bế đứa nhỏ nhé!” Đào Yên Hoa vui vẻ nói.

“Không cần! Con sẽ đích thân trông nom.” Lý Thanh Tịnh lạnh giọng từ chối.

Thấy vậy, không khí vừa rồi còn vui vẻ, trong nháy mắt lạnh xuống.

Bà cụ Đào lên tiếng khuyên nhủ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh à! Bây giờ cháu đang mang thai, cũng không nên nổi giận. Có chuyện gì từ từ nói!”

Lý Thanh Tịnh cũng biết mình không nên nổi giận.

Có thể cô là trụ cột của Nhà họ Lý, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, Triệu Hùng trực tiếp xử lý không thích hợp, rất nhiều chuyện còn phải để cô tự xuất đầu mới được.

Cố gắng đè lửa giận trong lòng, Lý Thanh Tịnh hỏi Đào Yên Hoa: “Mẹ, rốt cuộc mẹ và Viên Thiên Cao là chuyện gì xảy ra?”

“Cái gì chuyện gì xảy ra?” Đào Yên Hoa cố ý làm ra vẻ mờ mịt, trong lòng nghĩ đối sách, “Ồ! Mẹ và bố con đều đã ly hôn, từng người đều có quyền lựa chọn lần nữa. Chú Cao rất ưu tú, có chút sản nghiệp ở tỉnh Thanh Hóa, là chú Cao theo đuổi mẹ. Mẹ thấy chú Cao điều kiện cũng không tệ, nên đồng ý với ông ta.”

Đào Yên Hoa năm trước mới ly hôn với Lý Quốc Lâm, lúc này mới qua không được hai tháng, thì có đàn ông mới, đây thật là khiến Triệu Hùng nhìn bà ta với cặp mắt khác xưa.

Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì nhìn chằm chằm Viên Thiên Cao hỏi: “Chú thích mẹ tôi?”

“Đúng đúng đúng! Vợ của chú chết sớm, chú vẫn không tái hôn. Sau khi nhìn thấy mẹ cháu, đối với mẹ cháu nhất kiến chung tình, chúng ta cũng rất nhanh rơi vào bể tình rồi!”

Viên Thiên Cao vừa dứt lời, Lý Diệu Linh ở bên cạnh làm động tác “Nôn mửa!”, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Tôi cho rằng chỉ có người trẻ tuổi chúng tôi lúc nói yêu thương mới nói mấy lời buồn nôn. Bây giờ mới biết, so với một ít người già mặt dày thì thật là cam bái hạ phong nha!”

Đào Yên Hoa thấy con gái nhỏ gọi Viên Thiên Cao là “Già mặt dày!” thì trừng mắt nói: “Diệu Linh, con nói chuyện có thể tôn trọng tí được không, cái gì mà già mặt dày?”

“Ông ta ở trong mắt con chính là già mặt dày! Lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt.” Lý Diệu Linh tranh luận.

Triệu Hùng ở một bên nghe xong chút nữa không nín được bật cười.

Em vợ Lý Diệu Linh bình thường điêu ngoa tùy hứng.

Điêu ngoa bốc đồng mà nói, nghe lại khiến người ta rất thoải mái.

Sắc mặt Viên Thiên Cao cực kỳ xấu hổ, trên mặt có chút không chịu được, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên nhủ Đào Yên Hoa: “Yên Hoa, không có việc gì! Anh không chấp trẻ con.”

Lý Diệu Linh trừng mắt với Viên Thiên Cao, hung hăng nói: “Ông nói ai là trẻ con? Cả nhà ông mới là trẻ con thì có? Họ Viên kia, tôi cho ông biết! Nếu ông muốn làm bố dượng của tôi, tôi là người đầu tiên không đồng ý.”

Lý Thanh Tịnh thấy chuyện ầm ĩ, không muốn cứ giằng co như vậy nữa. Mở miệng nói: “Mẹ! Nếu mẹ kết hôn, con không phản đối! Thế nhưng, mẹ mới ly hôn bố không được ba tháng, đã cưới chồng mới, mẹ làm vậy mà được sao? Còn
nữa, mặc kệ là mẹ với ai ở cùng với nhau, muốn làm bố dượng của con và Diệu Linh nhất định phải thông qua khảo hạch của bọn con mới được. Nếu không, ai cũng đừng mong chúng con gọi ông ta là bố dượng!”

Lý Diệu Linh phụ họa nói: “Đúng, không thông qua khảo hạch của chúng con, ai cũng đừng mong chúng con gọi ông ta là bố dượng!”

“Cái này!...”

Đào Yên Hoa cùng Viên Thiên Cao đều là vẻ khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lý Thanh Tịnh đâu còn muốn ở lại Nhà họ Đào ăn, cô nói với bà cụ Đào: “Bà ngoại, hôm nay thân thể cháu có chút khó chịu, sẽ ở lại ăn cơm. Hôm nào, cháu tới với bà sau.”

Bà cụ Đào đều là người đã hơn bảy mươi, liếc mắt là có thể nhìn ra Lý Thanh Tịnh không định gặp Viên Thiên Cao này. Cười gật đầu nói: “Được! Vậy hôm nào cháu lại tới nữa nhé. Bà ngoại bảo phòng bếp hầm đồ bổ cho cháu bồi bổ thân thể. Chỗ này của bà còn có sâm núi cùng linh chi lấy từ núi về. Bây giờ cháu mang thai, dinh dưỡng nhất định phải đầy đủ.”

“Cảm ơn bà ngoại, chúng cháu đi trước!”

“Được!” Bà cụ Đào cười gật đầu.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đào, trên đường trở về, Lý Diệu Linh ở trong xe lải nhải liên tục nói về Viên Thiên Cao kia.

Ra việc như vậy, trái lại làm nhạt đi chuyện Lý Diệu Linh bán hàng giả.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh không hào hứng lắm, một tay lái xe, một tay vuốt tay ngọc của Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, không cần suy nghĩ nhiều quá. Nếu bố vợ với mẹ vợ đã ly hôn, bọn họ tất nhiên có quyền lựa chọn lần nữa.”

“Em biết. Nhưng bố mẹ em ly hôn vẫn chưa tới ba tháng, mẹ em đã tìm đàn ông, đây cũng quá kỳ cục rồi.” Lý Thanh Tịnh nói.

Lý Diệu Linh vừa nghe, lập tức xen vào nói: “Đúng đó! Lần này mẹ thật sự là quá đáng. Em vừa thấy cái loại già mặt dày Viên Thiên Cao kia chỉ muốn đánh ông ta một trận. Người này thoạt nhìn rất lịch sự mà lại giống quân trộm cướp.”

Triệu Hùng lại đồng ý với quan điểm này của em vợ Lý Diệu Linh nói: “Ừm! Anh cũng thấy được Viên Thiên Cao này không đáng tin cậy.”

“Đúng đó! Hai người đều thấy không đáng tin cậy, em sao lại có thể đồng ý để mẹ cùng Viên Thiên Cao này được.” Lý Thanh Tịnh thở dài nói: “Ôi! Cũng không biết chuyện này có nên nói với bố không đây.”

Triệu Hùng nói: “Nói hay không không sao cả! Mẹ em đã sớm làm ba em thương tâm lâu rồi. Cho nên, cho dù nghe nói bà có đàn ông khác, ông sẽ chỉ thờ ơ.”

Lý Diệu Linh theo sát mà nói: “Đương nhiên phải nói với bố rồi! Lão già kia muốn làm bố dượng chúng ta, chớ hòng mơ tưởng.”

Sau khi về nhà, Lý Diệu Linh trực tiếp đi đến chỗ Lý Quốc Lâm.

Lý Quốc Lâm đang ở cho trong phòng cắt hoa lá, thấy Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh cùng Lý Diệu Linh ba người đã trở về, tò mò hỏi: “Thanh Tịnh, không phải mấy đứa muốn đi Nhà họ Đào ăn cơm à? Sao trở về sớm vậy?”

Lý Diệu Linh giành nói trước: “Ăn cái gì ăn? Bị chọc tức cành hông mới về đó ạ.”

“Làm sao vậy?” Lý Quốc Lâm cho rằng con gái nhỏ Lý Diệu Linh lại gây họa, trừng mắt hỏi Lý Diệu Linh: “Con nhóc con không lại gây họa gì đấy chứ?”

“Ui da, bố! Không phải là con gặp rắc rối. Là mẹ con lại tìm người đàn ông tên là Viên Thiên Cao. Muốn cho người đàn ông này làm bố dượng của con với chị đó!”

Sau khi Lý Quốc Lâm nghe vậy quả nhiên nét mặt cứng lại, thần sắc lãnh đạm nói: “Bố và mẹ của con đã ly hôn, mẹ con có quyền tái hôn.”

“Không được! Dù sao con cũng không thể để ông già mặt dày kia làm bố dượng của con!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện