Chàng Rể Tỷ Phú

Đúng là hướng về phía chúng ta mà tới


trước sau

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng đang cười khúc khích, đưa tay véo anh một cái, giận dữ đến hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Anh vừa mới qua phòng Diệu Linh, em đoán xem cô bé kia đang làm gì đó?” Triệu Hùng cười ha ha hỏi.

“Con bé kia còn có thể làm gì, nhất định là đang nghịch điện thoại di động!”

Triệu Hùng dán vào bên tai Lý Thanh Tịnh, nhỏ giọng nói: “Diệu Linh đang len lén học bài đấy.”

“Cái gì?” Lý Thanh Tịnh nghe được tin tức này, cảm giác tựa như nghe được truyện cổ tích vậy: “Con bé kia nó thật sự đang học à?”

Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, gật đầu nói: “Lúc anh gõ cửa, cô bé kia cả buổi mới mở cho anh. Sau đó, anh phát hiện điện thoại di động của nó đang sạc điện, phía dưới chăn giấu một quyển sách toán. Em đã bao giờ thấy con bé kia chủ động lấy ra sách đến xem chứ, nhất là môn toán con bé ghét.”

Lý Thanh Tịnh nhíu đôi mày thanh tú, không hiểu hỏi: “Con bé kia học tập thì học tập chứ! Lén lén lút lút giấu chúng ta làm chi nhỉ.”

“Cái này em không biết đâu! Nhất định con bé lo lắng cho mình nỗ lực, nhỡ đâu còn không thi nổi đại học, chẳng phải là chuyện mất mặt.”

“Kỳ lạ, con bé kia thế nào đột nhiên đổi tính chứ?” Lý Thanh Tịnh như có điều suy nghĩ.

Triệu Hùng cũng không hiểu, em vợ Lý Diệu Linh sao đột nhiên lại len lén học tập. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, có lẽ là ban ngày lúc ở “Khách sạn Xuân Nguyên”, những lời anh nói với Lý Diệu Linh làm xúc động nội tâm mềm mại của cô ấy.

Nghĩ vậy, Triệu Hùng cũng không nói chuyện này ra, mà là nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, mặc kệ thế nào, cuối cùng Diệu Linh đồng ý học tập là chuyện tốt. Cho nên, hẳn em nên cổ vũ nó nhiều, mà đừng dạy bảo nó.”

“Tốt nếu như đồng ý học tập, đương nhiên em sẽ không dạy bảo nó. Có lẽ chuyện bán hàng giả lần này, con bé kia lương tâm cắn rứt nên bắt đầu chịu khổ cực học hành!” Lý Thanh Tịnh phân tích.

“Vậy đây là có tính là chuyện đáng giá vui mừng không?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm Lý Thanh Tịnh hỏi.

Lý Thanh Tịnh thấy trong ánh mắt Triệu Hùng có lửa nóng thiêu đốt, trong lòng hiểu rõ anh muốn làm cái gì.

“Không tính! Em muốn đi ngủ rồi.” Nói xong, cô núp cả người ở trong chăn.

Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện Triệu Hùng cũng chui vào.

“Á! Cái đồ hư hỏng nhà anh lại bắt nạt em!...”

Sau đó không khí an tĩnh lại, từng lời từng lời kiều diễm tuôn ra!

Hai ngày sau!

Trần Văn Sơn cùng Vu Đại Đồng cuối cùng đã mang người đàn ông tên “Thạch Đạt” về Hải Phòng.

Biệt thự chỗ ở của Nông Tuyền!

Triệu Hùng mang theo vợ Lý Thanh Tịnh và em vợ Lý Diệu Linh, Hà Ngọc Kỳ, cùng nhau qua đây thẩm vấn Thạch Đạt.

Nhìn thấy Thạch Đạt, Lý Diệu Linh không nhịn được xông lên, đá vào người Thạch Đạt.

Tức giận đến gầm thét nói: “Ông là đồ lừa đảo, đồ lừa đảo! Dám lừa tôi?”

Triệu Hùng nháy mắt một cái, Trần Văn Sơn tiến lên kéo Lý Diệu Linh lại.

Lý Diệu Linh vẫn chưa hết giận, chỉ vào Thạch Đạt mắng: “Anh bán hàng giả cho tôi, để tôi đi lừa người tiêu dùng. Loại người như anh sẽ không có kết cục tốt, nhất định sẽ tuyệt tử tuyệt tôn!”

Sau khi Lý Diệu Linh bị kéo lại, Hà Ngọc Kỳ đi tới cho Thạch Đạt một cái bạt tai.

Cô ấy và Lý Diệu Linh giống như bạn thân, đã biết Lý Diệu Linh bị người ta gài bẫy. Hôm nay chính chủ hiện thân, lấy tính tình Hà Ngọc Kỳ sao có thể tha cho Thạch Đạt được.

Sau khi Hà Ngọc Kỳ cho Thạch Đạt hai cái bạt tai, không hết giận lại đá anh ta mấy cái.

Triệu Hùng lo lắng Hà Ngọc Kỳ sẽ làm ra chuyện xấu, lên tiếng quát bảo cô ấy dừng lại: “Được rồi, Ngọc Kỳ! Cô đánh lại thì đánh chết anh ta mất.”

Hà Ngọc Kỳ thở phì phò nói: “Loại người cặn bã bại hoại xã hội này, đánh chết là đúng rồi. Quả thực là sâu mọt xã hội!”

“Cô đưa Diệu Linh về trước đi! Nếu không tôi sử dụng thủ đoạn đặc biệt đối với anh ta, sẽ làm cho các người sợ.”

Triệu Hùng cố ý muốn để Lý Diệu Linh cùng Hà Ngọc Kỳ tránh đi, chuyện có khả năng quan hệ đến đối thủ. Anh không muốn để cho em vợ Lý Diệu Linh cùng Hà Ngọc Kỳ dính vào.

Hà Ngọc Kỳ sao có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu Hùng, quật cường nói: “Tôi mới không đi đấy. Tôi muốn xem người này bị phạt đúng tội!”

Triệu Hùng thấy Hà Ngọc Kỳ tùy hứng không nghe lời, trầm xuống mặt, lớn tiếng nói: “Nếu cô không nghe lời, ngày mai về tỉnh Thanh Hóa cho tôi!”

Lý Thanh Tịnh biết trong lòng Triệu Hùng đang suy nghĩ gì, lên tiếng khuyên nhủ Hà Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, cô mang Diệu Linh
đi về trước đi! Nơi này có chúng tôi là được.”

Hà Ngọc Kỳ trừng mắt nhìn Triệu Hùng, trong mũi khẽ hừ một tiếng, nói với Triệu Hùng: “Hừ! Không phải là tôi cho anh mặt mũi mà là cho chị Thanh Tịnh mặt mũi!” Nói xong, đi tới bên cạnh Lý Diệu Linh nói: “Diệu Linh, chúng ta đi thôi!”

Lý Diệu Linh vốn muốn ở lại nhìn anh rể Triệu Hùng xử lý Thạch Đạt thế nào. Thấy Triệu Hùng cố ý để cho cô ấy rời đi nên cùng Hà Ngọc Kỳ rời đi.

Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, nếu như người này không nhận tội, anh có thể sẽ sử dụng thủ đoạn đặc thù, em có cần tránh một chút hay không?”

“Không có chuyện gì, em có thể chịu được!” Lý Thanh Tịnh trả lời.

Triệu Hùng gật đầu, đi tới gần Thạch Đạt lạnh giọng hỏi anh ta: “Rốt cuộc là ai sai cậu làm như vậy? Cậu khai từ đầu đến cuối cho tôi. Nếu như có nửa câu nói dối, tôi sẽ cho cậu hoài nghi bản thân được sinh ra trên thế giới này đấy.”

“Tôi khai, tôi khai hết!” Thạch Đạt khóc lóc thảm thiết nói: “Anh trai! Anh đừng dùng thủ đoạn đặc thù với tôi, tôi biết cái gì tôi xin khai hết.”

Triệu Hùng với Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau.

Ngay cả Triệu Hùng cũng cảm thấy hết sức kỳ quặc, còn tưởng rằng phải tốn nhiều công sức mới có thể làm cho Thạch Đạt mở miệng. Không nghĩ tới người này là cái loại nhu nhược, dễ dàng thú nhận.

Anh ta dễ dàng khai như vậy, ngược lại làm cho Triệu Hùng hoài nghi. Lo lắng, Thạch Đạt khai có thể là lời nói dối.

Trần Văn Sơn dường như hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Triệu Hùng, ở một bên nói với anh: “Yên tâm đi! Lúc bắt cậu ta, tôi đã xử lý cậu ta một trận rồi. Đặc biệt xử lý ông trùm của tỉnh Đông Nam kia, cậu ta đã dọa vỡ mật. Cho nên, sẽ không nói dối.”

Thế Triệu Hùng mới biết ngọn nguồn cậu chuyện, đã nói người này sao lại dễ dàng cung khai.

“Khai đi! Nếu như cậu giấu diếm chút gì thì cậu biết hậu quả rồi đấy.” Ánh mắt của Triệu Hùng sắc bén như đao, nhìn chằm chằm Thạch Đạt.

Thạch Đạt vừa chạm vào ánh mắt của Triệu Hùng, thân thể không tự chủ được sợ run cả người.

“Là Vu Hạo tập đoàn Hằng Viễn sai tôi làm như vậy.” Thạch Đạt nói với Triệu Hùng: “Vu Hạo kia biết Lý Diệu Linh đang livestream bán hàng, để tôi trước thêm bạn Lý Diệu Linh lấy tín nhiệm của cô ấy. Rồi bán mỹ phẩm dưỡng da Love Nature Water giá bán sỉ cho cô ấy. Nhưng tôi cũng không biết những sản phẩm kia có chuyện. Nếu không, tôi cũng không đồng ý với anh ta.”

“Tập đoàn Hằng Viễn, Vu Hạo?” Triệu Hùng nghe vậy nhíu chặt mày.

“Đúng! Vu Hạo nói nếu như tôi hoàn thành chuyện này, sau này việc làm ăn ở khu Đông Hà thành phố Long An đều giao cho tôi.”

“Vậy cậu đến Hải Phòng làm cái gì?” Triệu Hùng hỏi Thạch Đạt.

Thạch Đạt nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên tôi muốn tới tìm Vu Hạo hỏi một chút. Nhưng sau khi tôi đến, không chỉ không thấy Vu Hạo, còn suýt nữa bị người của anh ta đánh chết. May là, vệ sĩ của tôi đã cứu tôi một mạng. Thế là, tôi bỏ chạy đi tỉnh Đông Nam tìm một người anh em ở đó.”

“Còn nữa không?” Triệu Hùng hỏi tới.

Thạch Đạt suy nghĩ một chút nói: “Vu Hạo kia còn nói, sau khi chuyện thành công cho tôi 35 tỷ. Tôi thấy 35 tỷ này coi như là bị  ngâm nước nóng. Cũng không còn gì nữa.”

Triệu Hùng nói với Tàn Kiếm: “Tàn Kiếm, dẫn Thạch Đạt dẫn trước, coi chừng anh ta! Đừng để anh ta chạy.”

“Yên tâm đi, anh Hùng!”

Sau khi Tàn Kiếm lên tiếng, tóm như tóm con gà mang theo Thạch Đạt đi lên lầu.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Anh phân tích đúng rồi! Tập đoàn Hằng Viễn là một trong những đồng lõa của tập đoàn Khải Thời. Xem ra chuyện hàng giả này đúng là hướng về phía chúng ta tới!” 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện