Triệu Hùng thấy Vân Nhã say mèm, anh vòng tay qua eo cô, đỡ cô dậy.
"Đi thôi! Tôi đưa cô về nhà."
Vân Nhã đang say sưa mê muội, ngơ ngác nhận ra Triệu Hùng, vươn ngón tay như một viên ngọc mảnh khảnh chọc vào trán Triệu Hùng, than thở: "Triệu Hùng, anh....Sao anh lại đến? "
" Buổi tối không phải cô nói là trước tám giờ sao? Mới bảy giờ mà đã say như thế này rồi.
"
" Tôi không say! Tôi vẫn muốn nhảy.
"- cô vừa nói vừa rúc vào vòng tay của Triệu Hùng.
Triệu Hùng lắc đầu khi nhìn thấy Vân Nhã đang ngủ say trên người mình.
Sau khi đi ra ngoài, anh nhìn thấy xe của Vân Nhã đậu trước quán bar nên đã lấy chìa khóa xe trong túi xách của Vân Nhã và giúp cô lên xe.
Nếu như lúc này giúp Vân Nhã say khướt về nhà cô ấy nhất định sẽ không thể giải thích rõ ràng.
Nghĩ vậy, Triệu Hùng chuẩn bị đưa Vân Nhã đến khách sạn.
"Khách sạn Xuân Nghĩa" có phòng cho khách, nhưng bố vợ anh là Lý Quốc Lâm đang làm quản lý ở đó.
Nếu anh một mình đưa Vân Nhã đến đó, có lẽ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa hết tội.
Để an toàn, Triệu Hùng lái chiếc Ferrari của Vân Nhã và đến thẳng "Khách sạn Hoàng Anh”- khách sạn đắt đỏ nhất trong thành phố.
Khách sạn Hoàng Anh là tài sản của nhà họ Thẩm.
Ngay sau khi Triệu Hùng bước vào khách sạn và đặt phòng với Vân Nhã lúc cô còn đang ở trong vòng tay của anh, anh ấy đã tình cờ bị Thẩm Minh bắt gặp.
Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt vừa dùng bữa với một vài người bạn, nhìn thấy hai người trông khá quen, nghĩ mình bị lóa mắt, phải quay sang hỏi Dư Tuấn Kiệt bên cạnh: “Tuấn Kiệt, tại sao tôi lại nhìn ra hai người đó là Triệu Hùng và Vân Nhã?”
“Vân Nhã?”- Tuấn Kiệt nhìn xung quanh, đúng là tình cờ thấy Triệu Hùng đang đặt một căn phòng tốt và từ từ đưa Vân Nhã vào thang máy.
"Ồ! Đó thực sự là hai người đó."- Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt nhìn nhau, như thể họ đã khám phá ra một thế giới mới.
Thẩm Minh cười nói: “Tại sao hai người này lại ở cùng nhau rồi?”.Dư Tuấn Kiệt cũng cười theo:“Ai biết được.
Nghe nói Hán Vân Hiển sắp cùng nhà họ Vân kết hôn, cô dâu này còn chưa bước qua cổng nhà trai mà đã cùng người khác đặt phòng lên giường rồi sao.”
Đến khách sạn đặt phòng, nghe là thấy toàn sừng ở trên đầu! ”- Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt đồng thời bật cười.
Vài thanh niên bên cạnh hỏi họ đang cười cái gì.
Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt đều cười và không nói gì, chuyện này không thể dễ dàng nói ra được.
Nếu không, sẽ có chuyện lớn sẽ xảy ra.
Thẩm Minh và Triệu Hùng lần trước đã thiết lập ý định hợp tác sơ bộ, để thu phục được Triệu Hùng, anh nghĩ nên bày tỏ sự chu đáo của mình.
Anh bước đến quầy lễ tân của khách sạn và hỏi cô gái nhỏ đã đăng ký ở quầy lễ tân: “Thúy Hà, vừa rồi một nam một nữ đặt phòng nào vậy?”
“Cậu Thẩm Minh, ý anh là nam nữ nào?”- Cô gái tên Thúy Hà, nhìn xung quanh.
Thẩm Minh giải thích:"Cặp đôi với một người phụ nữ say rượu."
"Ồ! Cậu đang nói họ sao.
Ở phòng 1506!"
Thẩm Minh gật đầu, gọi quản lý sảnh và nói:”Thay mặt tôi, đi.
Gửi cho những vị khách trong phòng 1506, một chai rượu Remy Martin và một đĩa trái cây lớn.
"
" Tôi hiểu rồi, cậu Minh!"
Sau khi Thẩm Minh dặn dò xong anh ta rời đi cùng nhóm bạn của Dư Tuấn Kiệt.
Triệu Hùng cẩn thận đặt Vân Nhã ngay ngắn lên giường, nhìn thấy Vân Nhã đỏ mặt, cổ áo mở rộng, hai chân thon thả quyến rũ, không ngừng giãy dụa.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng được điều chỉnh lên 26 độ.
Triệu Hùng sợ Vân Nhã bị cảm lạnh, thận trọng kéo chiếc chăn rồi đắp lên người cô.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên những tiếng chuông:"Đinh Đông! Đinh Đông!".
Triệu Hùng cau mày, anh ta không ngờ sẽ có người đến vào lúc này.
Nhìn qua gương cửa thấy đó là một người mặc bộ đồ quản lý sảnh của khách sạn, anh mở cửa.
Quản lý sảnh nói với Triệu Hùng: "Cậu có phải là cậu Hùng không? Đây là Remy XO và đĩa hoa quả mà ông chủ Minh của chúng tôi đã chuẩn bị cho ông."
"Cậu chủ Minh?"- Triệu Hùng không biết "Khách sạn Hoàng Anh" là tài sản của gia đình Thẩm Minh.
“Cậu chủ của các người tên là gì?”- Triệu Hùng hỏi.
"Anh ấy tên là Thẩm Minh.
Anh ấy còn nói để anh Triệu cảm thấy thoải mái và vui vẻ! Anh ấy muốn gửi lời tới anh Hùng, anh có nhu cầu gì cứ hỏi chúng tôi."
Triệu Hùng nghe thấy tên "Thẩm Minh" liền lấy rượu từ quản lý sảnh và nói với người quản lý sảnh: "Cảm ơn! Tôi sẽ gọi cho cô nếu cần điều gì.
Hãy nói với những người khác, nếu không có gì thì không cần đến làm phiền."
"Tôi hiểu rồi, anh Hùng!"
Sau khi Triệu Hùng đóng cửa lại, anh đặt rượu và đĩa hoa quả lên bàn cà phê trong phòng khách.
Hẳn là, rượu và đĩa trái cây này là do Thẩm Minh gửi.
Điều đó có nghĩa là lúc nãy anh đã bị Thẩm Minh bắt gặp khi đang đặt phòng cho Vân Nhã.
Đây là một món nhó nuốt rồi, nếu Thẩm Minh truyền ra ngoài, anh ta sẽ gặp rắc rối.
Nói với Thẩm Minh rằng bản thân và Vân Nhã không có chuyện gì mờ ám … Anh ta tin mới lạ?
Trong khi Triệu Hùng đang suy nghĩ miên man thì điện thoại vang lên tiếng chuông.
Thấy đó là cuộc gọi của Thẩm Minh, Triệu Hùng do dự nhấc máy.
Chỉ nghe Thẩm Minh cười nói: “Anh Hùng, anh đúng là có số hưởng đấy nhé.
”
“Thẩm Minh, anh đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện không như anh nghĩ?”- Triệu Hùng giải thích.
"Haha! Ai cũng là đàn ông, tôi hiểu được chứ! Những chuyện như thế này với tôi hay anh thì cũng là một chín một mười thôi.
Tuy nhiên, tôi thực ngưỡng mộ anh có thể “ôm” được cả Vân Nhã đấy!