Ngày hôm sau, Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng cùng đến bệnh viện đa khoa.
Đến phòng bệnh, hai người đẩy cửa đi vào, đúng lúc thấy Đào Yên Hoa đang mặc đồ bệnh nhân nằm ngủ sấp người trên giường bệnh.
Sau buổi điều trị đêm hôm qua, Đào Yên Hoa mệt đến nỗi nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Triệu Hùng đang cầm một giỏ hoa quả, anh thấy trong phòng chỉ có một mình Đào Yên Hoa thì cảm thấy rất bực bội, anh thầm hỏi không biết mấy người nhà họ Đào chạy đi đâu mà lại để mình bà ta ngồi đây một mình thế này.
Lý Thanh Tịnh ra hiệu cho Triệu Hùng để giỏ hoa quả lên trên tủ, sau đó cô đi tới bên cạnh Đào Yên Hoa rồi vỗ nhẹ gọi bà ta dậy.
Đào Yên Hoa còn đang buồn ngủ, bà ta vừa quay đầu lại đã thấy Lý Thanh Tịnh rồi, thế là bà ta vui vẻ muốn ngồi dậy ngay lập tức.
"A! Thanh Tịnh, con đã đến rồi sao?"
Đào Yên Hoa không dám tin rằng con gái lớn của bà ta là Lý Thanh Tịnh sẽ đến bệnh viện thăm bà ta.
Lý Thanh Tịnh gật đầu, cô hỏi Đào Yên Hoa rằng: "Mẹ! Tại sao chỉ có một mình mẹ ở đây? Bọn họ đâu cả rồi?"
Đào Yên Hoa thở dài, bà ta nhìn Lý Thanh Tịnh bằng ánh mắt buồn bã rồi thuật lại chuyện đã xảy ra.
Bà ta nói Đào Yên Nguyên, Đào Yên Quyên và Đào Yên Quân đều mượn cớ chạy mất, chẳng ai muốn chăm sóc bà cụ cả.
Lý Thanh Tịnh nghe xong thì vô cùng tức giận, cô nói với Đào Yên Hoa rằng: "Mẹ! Tại sao bọn họ có thể làm như vậy được? Lúc tranh gia tài thì bọn họ hung hăng như vậy, đến lúc bà ngoại bị bệnh thì bọn họ lại là một con rùa rụt cổ."
"Ôi!..."
Đào Yên Hoa thở dài rồi kéo tay con gái Lý Thanh Tịnh và nói: "Thanh Tịnh, Bây giờ mẹ vô cùng hối hận.
Trước kia mẹ không nên đối xử với con và Diệu Linh như vậy, mẹ xin lỗi, mẹ không xứng làm mẹ của các con.
Mẹ..." Bà ta vừa nói vừa sụt sịt, sau đó bà ta bật khóc!
Đào Yên Hoa thấy Lý Thanh Tịnh khóc như thế thì cô cũng mềm lòng!
Lý Thanh Tịnh thấy bà ta khóc như vậy thì hai mắt cô cũng rưng rưng, cô vội vã ôm chặt lấy Đào Yên Hoa rồi nói: "Mẹ! Mẹ đừng nhòm ngó tài sản của nhà họ Đào nữa.
Bây giờ lương của bố mỗi năm cũng lên tới ba trăm năm mươi triệu, công ty của con cũng đang phát triển từng ngày.
Chúng ta có như vậy đã đủ rồi, cuộc sống sau này không cần phải lo nghĩ gì nữa.
Vậy nên mẹ từ bỏ đi, mẹ à, tiền bạc chỉ là phù du thôi, gia đình mới là điều quan trọng nhất."
"Mẹ chỉ không cam tâm để toàn bộ tài sản của nhà họ Đào rơi vào tay của bác cả, cậu trẻ và dì ba của con.
Ở tuổi này rồi thì mẹ còn tiêu xài gì nữa, mẹ chỉ muốn để lại cho con với em một khoản tiền để sau này hai đứa còn có mà dùng..."
"Mẹ có biết cách làm của mẹ đã làm tổn thương sâu sắc đến con và Diệu Linh không? Chúng con không muốn tài sản của nhà họ Đào, chúng con chỉ muốn một người mẹ yêu thương chúng con, chúng con chỉ muốn một ngôi nhà hoàn chỉnh và hạnh phúc mà thôi.
Mẹ ơi..."
"Thanh Tịnh!..."
Hai mẹ con ôm lấy nhau rồi khóc nức nở.
Triệu Hùng không nhìn nổi được cảnh tượng khóc lóc sướt mướt của hai người phụ nữ này nữa, anh lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Hùng ra ngoài bệnh viện, đứng ở bên ngoài, anh châm một điếu thuốc để hút.
Anh không thể xác định rõ rằng mẹ vợ Đào Yên Hoa đang diễn kịch cho Lý Thanh Tịnh xem hay là thật sự bà ta đã biết quay đầu là bờ mà hối cải nữa.
Nếu như mẹ vợ Đào Yên Hoa có thể biết bà ta đang lầm đường lạc lối mà biết đường quay lại, Triệu Hùng cũng hi vọng gia đình của bà ta sẽ được đoàn tụ.
Gia đình của anh đã không ra gì rồi, anh không hy vọng vợ Lý Thanh Tịnh của anh cũng có một gia đình đổ vỡ.
Trong lúc Triệu Hùng đang suy nghĩ, bỗng nhiên anh nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai anh:
"Ồ! Anh Hùng, tại sao anh lại ở đây thế?"
Triệu Hùng ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đó là Lâm Thảo, cô giáo của Dao Châu ở trường mẫu giáo Quốc tế Ánh Sao!
"Bà ngoại của vợ tôi đang nằm viện nên tôi đi cùng cô ấy đến đây.
Cô Thảo, sao cô không ở trường mẫu giáo Quốc tế Ánh Sao mà lại đến bệnh viện làm gì vậy?"
Lâm Thảo nói: "Hai ngày trước tôi đưa mẹ đến bệnh viện tái khám, hôm nay mới đến đây để lấy kết quả kiểm tra.
Tôi đi lấy kết quả kiểm tra trước." Nói xong, cô ta vội vội vàng vàng chạy vào trong bệnh viện.
Triệu Hùng hút xong một điếu thuốc thì Lâm Thảo cũng vừa cầm kết quả kiểm tra đi ra ngoài.
Lâm Thảo mải chạy nên bộ ngực của cô ta cũng phập phồng theo mỗi cử dộng của cô ta.
Đứng tại chỗ thở dốc một lúc, sau đó cô ta mới nói: "Anh Hùng, tuần này anh đừng quên là phải đưa Dao Châu đến Đài truyền hình của Tỉnh đấy.
Lần này, phía nhà trường chúng tôi rất trông chờ vào biểu hiện của Dao Châu."
"Được! Tôi cũng hi vọng Dao Châu có thể đạt được thành tích tốt.
Cảm ơn cô Thảo nhé, lần này chúng tôi đã khiến cô vất vả nhiều rồi."
"Nào có đâu, là do bẩm sinh Dao Châu đã được nhiều người yêu thích rồi, cô bé lại thông minh lanh lợi nữa!" Bỗng nhiên Lâm Thảo lại nhíu mày, cô ta lo lắng nói: "Có điều, tôi nghe nói lần này các bé của các trường học khác cũng đều rất mạnh.
Nếu như không có giải gì thì mọi người cũng đừng trách mắng Dao Châu.
Cô bé chỉ cần cố gắng và biểu hiện tốt trong cuộc thi lần này là đủ rồi."
"Ừm! Chúng ta cũng chỉ muốn cho con gái biểu diễn hết mình thôi, không đạt được giải gì cũng không sao, chúng tôi không quan trọng điều đó."
"Nếu hai người có thể nghĩ được như vậy thì quá tốt rồi! Tôi đang có chút việc bận, vậy tôi đi trước nhé."
Triệu Hùng gật đầu, anh nói: "Vậy cô Thảo cứ đi thong thả, tôi không tiễn!"
Nhìn bóng lưng uyển chuyển của Lâm Thảo dần dần biến mất, Triệu Hùng mới thu hồi ánh mắt, lúc này anh mới đi vào trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Lý Thanh Tịnh đang cho mẹ Đào Yên Hoa tầm 35 triệu, cô nói với bà ta là hãy dùng số tiền này để chữa bệnh cho bà nội.
Cô ta biết hiện nay kinh tế của nhà họ Đào cũng rất khó khăn.
Một khi phải bù đắp tiền bồi thường thì việc trả lương cho nhân viên cũng là một vấn đề lớn, muốn lấy ba mươi lăm triệu để chi trả tiền viện phí cũng không dễ dàng, có khi lại phải bán nhà và một ít tài sản cố định thì mới cầm